Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Mộ Khinh Ca không trả lời hắn, mà dừng tầm mắt nhìn con sói không đầu kia.
Nàng chỉ liếc mắt nhìn qua, lại khiến Thái Sử Cao bị sợ không nhẹ. Hắn vội la: "Ta nói ta nói." Tựa như sợ chậm một bước, mình sẽ biến thành kết cục giống phong lang.
"Đây là sáo Ngự Thú, thổi nó lên có thể ngắn ngủi khống chế linh thú phụ cận." Thái Sử Cao nói xong, sắc mặt càng tái nhợt.
Sáo Ngự Thú là chí bảo của Vạn Thú Tông. Bởi vì hắn là thiếu tông chủ, mới có thể giữ bên mình.
Hiện giờ bị người đoạt đi, còn biết được cách sử dụng. Hắn thật sự cảm thấy sáo Ngự Thú cách mình ngày càng xa.
"Ngươi thả ta, trả sáo Ngự Thú lại cho ta. Ta nhất định cho ngươi thù lao không tưởng. Vô luận là vàng bạc hay linh thú, ta đều có thể cho ngươi!" Thái Sử Cao bỗng nói.
Hắn định áp dụng thủ đoạn khác thuyết phục Mộ Khinh Ca thả mình.
Không giao thủ, hắn biết mình tuyệt không phải đối thủ Mộ Khinh Ca. Huống chi, hiện tại bên cạnh hắn không còn linh thú.
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Ta từ chối."
"Vì sao? Điều kiện tốt như vậy vì sao ngươi không đáp ứng? Nếu ngươi gϊếŧ ta, cướp sáo Ngự Thú đi, sẽ bị Vạn Thú Tông ta đuổi cùng gϊếŧ tận. Có chỗ tốt gì cho ngươi?" Thái Sử Cao liều mạng thuyết phục Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đáp: "Nhưng, ngươi còn muốn cướp đồ của ta."
Cái gì gọi là ta muốn cướp đồ của ngươi? Rõ ràng là ngươi muốn cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012338/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.