Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Thương sư muội, ngươi tới rồi?" Thanh âm đột ngột xen vào, đánh vỡ không khí phân viện đang hài hoà.
Mọi người nghe tiếng nhìn qua, rất bất ngờ nhìn thấy người đến nghênh ngang.
Vốn là đối thủ xuất hiện trên lôi đài, bây giờ lại có mặt ở đây, nở nụ cười ưu nhã với Thương Tử Tô. Chỉ là đằng sau nụ cười kia đem đến cảm giác khiến cho người ta cực kỳ không thoải mái.
Cảnh Thiên đi thẳng tới trước mặt Thương Tử Tô. Đôi mắt tràn ngập nhu tình nhìn nàng chăm chú. Phảng phất trong mắt hắn giờ khắc này chỉ chứa một mình nàng.
Cũng may vị trí bọn họ gần với lối vào. Từ góc độ này nhìn ra tương đối kín đáo, không khiến nhiều người chú ý.
"Thương sư muội, ta biết ngươi hôm nay sẽ đến. Ta đã cố ý an bài chỗ ngồi tốt cho ngươi, không bằng ta dẫn ngươi đi nhé?" Tròng mắt Cảnh Thiên lóng lánh như biển tinh hà, tia sáng nhỏ vụn trong mắt như sao trời.
Ánh mắt như vậy, chỉ sợ không ít nữ tử đều sẽ bị biểu tình ôn nhu thể hiện ra ngoài, mà khuynh đảo.
Có lẽ nên nói, có thể được Cảnh Thiên đối đãi ôn nhu, là mộng tưởng trong lòng không ít nữ tử.
Nhưng Thương Tử Tô không hề đáp lại, chỉ hơi nghiêng người biểu lộ thái độ của mình.
Sự kháng cự này, làm sâu trong mắt Cảnh Thiên hiện lên tia lạnh lẽo. Từ nhỏ hắn đã có thiên phú cực cao, đương nhiên có vốn để kiêu ngạo. Trước nay chỉ có người khác nịnh nọt hắn, thuận ý hắn. Rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012316/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.