Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Mộ Khinh Ca thở dài kéo tay áo mình, nói lời thấm thía: "Gia gia, con thật sự không nghĩ đến phương diện này. Người đã ký thác hy vọng vào con, không bằng hạ lệnh cho cô cô tìm cháu dâu đi. Không nữa thì, người dù sao càng già càng dẻo dai. Mai mốt lấy về thêm nãi nãi cho con, sinh thêm một tiểu thúc thúc cũng được!"
"Ngươi! Ngươi hỗn nha đầu! Nói lời thô tục gì đấy!" Mộ Hùng tức giận giơ tay muốn đánh.
Mộ Khinh Ca nhân cơ hội nhanh như chớp bỏ chạy.
Trước khi đi còn để lại một câu quanh quẩn trong phòng: "Gia gia vừa mới cởi bỏ phong ấn linh lực, kinh mạch còn có chút hao tổn. Người nhớ ăn đan dược trên bàn, tẩm bổ kinh mạch."
Mộ Hùng đang tức giận dậm chân nghe thấy câu ấy, trong lòng lập tức ấm áp. Chậm rãi hạ tay xuống, nhìn lọ đan dược không biết Mộ Khinh Ca đặt lên bàn lúc nào.
Trong lòng cảm khái vạn lần, hốc mắt ông ướŧ áŧ nói: "Thôi thôi, con cũng đã trưởng thành, biết đúng mực. Ta già rồi, không lao tâm nữa!"
Mộ Khinh Ca chạy như bay thoát khỏi sân viện Mộ Hùng, phảng phất như có lệ quỷ đuổi theo sau.
Làm cho cả gia nhân Mộ phủ đều kinh ngạc nhìn nàng.
Đi xa một lúc, Mộ Khinh Ca mới ngừng lại. Sửa sang lại vạt áo một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến tiểu viện tạm thời của Chu Linh.
Chuyện bên ngoài hoàng thành, tuy chỉ qua một ngày, nhưng Tần Cẩn Thần đã dùng tốc độ sấm rền gió cuốn đè ép từng vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012290/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.