Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Thống lĩnh Ngự lâm quân chấn động. Dưới con mắt hung ác của Tần Cẩn Dương, căng thẳng đi xuống thành lâu.
Bên dưới thành lâu, bá tánh nhanh chóng xôn xao một trận. Trăm dân thường bị Ngự lâm quân lôi ra, quỳ rạp trước hình đài.
Phía sau bọn họ là cương đao chói lọi.
Mộ Hùng nhìn đến đôi mắt phừng lửa giận thiêu đốt, ngẩng đầu rống to hướng tới Tần Cẩn Dương: "Bệ hạ! Bọn họ là con dân ngươi đấy!"
Tần Cẩn Dương thờ ơ, hắn rất hưởng thụ bộ dáng Mộ Hùng hèn mọn với mình. Không thèm nghe lời nói chấn lỗ tai của Mộ Hùng, hắn mở miệng: "Một."
Ánh mắt Tần Cẩn Thần sắc bén nhìn Tần Cẩn Dương, thanh âm nghiêm khắc vô cùng: "Tần Cẩn Dương nếu ngươi thật sự làm như vậy, ngôi vị hoàng đế này ngươi không cần phải làm nữa!"
"Hai." Tần Cẩn Dương như không nghe thấy Tần Cẩn Thần cảnh cáo.
"Tần Cẩn Dương ngươi đừng có chấp mê bất ngộ!" Tần Cẩn Thần hô lớn.
"Bệ hạ! Bá tánh vô tội bị ngươi liên lụy, không phải việc minh quân nên làm! Ngươi muốn tánh mạng Mộ gia, cứ việc tới lấy. Hà tất khó xử bá tánh?" Mộ Hùng vô cùng đau đớn.
Câu nói của Mộ Hùng, làm trăm người dân thường càng khóc lớn hơn. Dưới mặt đất còn lưu lại vết máu. Bọn họ bị hãm sâu trong nỗi sợ hãi, không thể tự kiềm chế.
Tần Cẩn Dương nhìn về phía Mộ Hùng, ánh mắt lạnh nhạt trào phúng: "Mộ Hùng, tự thân ngươi khó bảo toàn, còn muốn làm người tốt trước khi chết? Trẫm càng không muốn để ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012281/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.