Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Tần quốc, Lạc Đô.
Toà cung điện cô tịch, chỉ có ánh nến lay động, xua tan cái lạnh ban đêm.
Cung điện rộng lớn như vậy mà không thấy một cung nữ thái giám hầu hạ. Gió đêm xuyên tường, thổi bay màn lụa xuống đất. Tăng thêm phần thê lương.
Nơi ánh nến tụ lại nhiều nhất trong cung đình, màu sắc cam vàng chồng chất lên nhau, tô điểm cho căn phòng ấm áp. Cũng bao phủ cả người nam tử hoàng sam đang ngồi lên đệm mềm trong điện.
Ngũ quan nam tử tuấn mỹ, màu da trắng nhợt trong suốt, khiến người khác nhìn vào có cảm giác tùy thời sẽ rách nát.
Hắn chỉ dùng sợi dây tùy ý buộc tóc dài, xoã ra sau lưng. Hai mắt nhắm chặt, lông mi nhè nhẹ phủ xuống.
Hắn ngồi lặng im, tựa như pho tượng.
Nếu không phải hắn còn thở, chỉ sợ khiến người ta cho rằng hắn đã sớm mọc cánh thành tiên.
Gió đêm phất qua màn lụa, vén lên sợi tóc, lay động vạt áo hắn. Khiến quanh hắn có thêm sự thê lương 'ta muốn cưỡi gió bay đi'.
Phảng phất hắn vốn nên cô độc, vốn không nên thuộc về phồn hoa trần thế.
Đột nhiên, gió từ đâu thổi mạnh, nhấc lên vạt áo trường bào hắn. Một bóng đen từ trên trời giáng xuống dừng bên cạnh, quỳ một gối.
Ngọn gió chợt tới, như tác động đến hơi thở yếu ớt của nam tử. Hắn nắm tay đặt bên môi ho mạnh.
Hắc y nhân trong lòng cả kinh, vội ngẩng đầu nhìn hắn, tự trách nói: "Thuộc hạ đáng chết!"
Bình ổn lại cơ thể, Tần Cẩn Thần vẫy vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012276/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.