Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Mộ Khinh Ca đá văng cửa xe, cúi người đi ra ngoài.
Ra rồi nàng mới phát hiện, bên ngoài sắc trời đã tối. Đội ngũ hai bên giằng co, bởi vì nàng xuất hiện mà hướng tầm mắt nhìn nàng.
Từ lúc xuất phát, Mộ Khinh Ca đã thay y phục đệ tử Dược tháp thành hồng bào của mình.
Nàng đứng ngoài cửa xe ngựa, ngũ quan tuyệt mỹ dưới ánh trăng khó phân nam nữ. Khuôn mặt lạnh lẽo, uy nghiêm khiến người ta không rét mà run.
Đôi mắt thấu triệt ánh sắc lạnh chậm rãi đảo qua kẻ địch.
Nhân số ước chừng trăm người. Nhìn y phục của bọn chúng đều không phải cùng một thế lực, hẳn là tạm thời ghép thành đội ngũ. Tập thể này cho dù tu vi có cao, trong mắt Mộ Khinh Ca chỉ là một đám ô hợp!
"Mặc Dương." Thanh âm Mộ Khinh Ca đã phiếm rét lạnh.
Mặc Dương rùng mình, lập tức đi tới trước xe.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lãnh đạm: "Vì một đám ô hợp mà lãng phí thời gian lên đường? Ngươi làm đội trưởng kiểu gì đấy?"
Quanh thân Mặc Dương đột nhiên dâng lên cỗ sát khí, quay đầu nhìn người đối diện. Ánh mắt lạnh giá: "Chủ tử có lệnh. Kẻ chặn đường, gϊếŧ không tha!"
Tiếng nói vừa dứt, hai mươi Long Nha Vệ đã sớm rục rịch lập tức vọt qua.
Hai mươi người, như hai mươi con sói đói khát, không màng tất cả chém gϊếŧ địch nhân.
Đội ngũ hơn trăm người bị hình ảnh máu me thình lình làm cho ngây dại!
Bọn chúng căn bản không ngờ rõ là đang đàm phán, làm sao lại đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012271/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.