Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đan phương quán giờ đã không còn ai, ngược lại cũng coi như là chỗ an toàn.
Mộ Khinh Ca mang Chu Linh đến tầng thứ tư, đặt nàng dưới mặt đất, mới hỏi: "Chu sư tỷ, ngươi bị sao vậy?"
Chu Linh suy yếu dựa vào kệ sách, thái dương đã ướp nhẹp mồ hôi lạnh. Nàng nở nụ cười chua xót, không trực tiếp trả lời vấn đề Mộ Khinh Ca hỏi, mà nói: "Mộ sư đệ, ngươi có thể lại giúp ta một việc không?"
Mộ Khinh Ca có ấn tượng không tệ với Chu Linh, cho nên không lên tiếng từ chối.
Đối phương im lặng, làm Chu Linh thấy được một tia hy vọng.
Nàng chống tay lên mặt đất, trước cúi người, nhìn lên Mộ Khinh Ca năn nỉ nói: "Mộ sư đệ là đan sư cao cấp, có thể lên tầng đỉnh giúp ta tìm một đan phương không?"
"Đan phương gì?" Mộ Khinh Ca nhíu mày lại.
Chu Linh cắn cắn môi. Đôi môi tái nhợt bị nàng cắn ra tia máu. Thanh âm nàng lạnh vài phần, lộ ra hận ý: "Đan phương Khôi Lỗi đan."
"Khôi Lỗi đan?" Mộ Khinh Ca có chút kinh ngạc.
Phản ứng của nàng, làm Chu Linh kích động lên: "Mộ sư đệ biết?"
Mộ Khinh Ca chậm rãi gật đầu: "Ta mới từ tầng bảy xuống."
Chu Linh sửng sốt, lập tức hâm mộ nói: "Mộ sư đệ quả nhiên thiên phú hơn người, có thể tự do ra vào tầng bảy." Nàng đơn giản là hy vọng Mộ Khinh Ca nghĩ cách đi lên tầng bảy một chuyến. Không nghĩ tới, người sau cư nhiên đã đi qua rồi.
"Mộ sư đệ biết Khôi Lỗi đan là gì, sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012233/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.