Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp Lưu Nhiên
Phốc!
Khói đen khét lẹt toát ra từ lò đan.
Trưởng lão lôi đài đứng ở gần xem không khỏi nhíu mày. Từ lúc thành lập phân viện Dược tháp đến nay, tiểu gia hoả này có linh thức mạnh nhất. Nếu bị đả kích vì thua trận đấu, không biết có bị ảnh hưởng đến phát triển sau này của nàng không.
Nhưng có thể trách ai được?
Trưởng lão lôi đài tiếc hận chậm rãi lắc đầu.
Theo hắn thấy với tuổi của Mộ Khinh Ca, căn bản không có khả năng luyện ra được đan dược cao cấp.
Nhìn Hoa viện trưởng đi, nhìn Lâu đại sư xem? Cả đời bọn họ đắm chìm trong thuật luyện đan mới có thành tựu như vậy. Mai Tử Trọng là thiên tài trăm năm khó gặp, nhưng từ nhỏ đã được tiếp xúc luyện đan, được Lâu đại sư dốc lòng dạy dỗ mới có thành tựu ngày hôm nay.
Mà tiểu gia hoả trước mắt thì sao?
Càng nghĩ trưởng lão lôi đài càng nhận ra Mộ Khinh Ca không có khả năng luyện chế ra được đan dược cao cấp. Nhưng hắn vẫn có chút thưởng thức Mộ Khinh Ca.
Bởi vì hắn cách gần nhất, nên thấy rõ nhất.
Thất bại liên tiếp, người bình thường đã sớm nóng nảy không yên, toát ra nét chán chường. Nhưng tiểu tử này vẫn bình tĩnh lạnh nhạt không hề bị ảnh hưởng, dường như thất bại vừa nãy không phải do hắn làm.
Ở chỗ mép khán đài, có một người mặc áo choàng lặng yên không tiếng động xuất hiện giữa đám đông. Hắn ẩn mình giữa đám người, âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Mộ Khinh Ca.
Lúc hắn thấy Mộ Khinh Ca thất bại lần đầu, rồi lại thấy sau khi Mộ Khinh Ca thất bại lần hai lại tiếp tục cho lần thứ ba, trong mắt lộ ra vài phần hào hứng.
Mà ở một nơi trong Dược tháp khó người tới gần, trong tiểu viện yên tĩnh, Hoa Thương Truật thông qua chiếc gương đang quan sát trận đấu đan này.
Mặt gương hiện lên hình ảnh Mộ Khinh Ca và Tống Ngọc đứng đối lập nhau luyện đan. Thậm chí còn thấy rõ được mặt hai người.
...
Lúc Mộ Khinh Ca tiến hành luyện chế lần thứ ba, Tống Ngọc bên kia đã đến giai đoạn dung hợp đan cuối cùng.
Bây giờ hắn có thể phân tâm đi đả kích Mộ Khinh Ca.
"Mộ sư đệ, đây chính là phần dược liệu cuối cùng, có nắm chắc không? Cần sư huynh cầu tình cho trưởng lão lôi đài, phái người đưa thêm dược liệu cho ngươi không?"
Trưởng lão lôi đài hơi nhíu mày, ánh mắt bất thiện nhìn Tống Ngọc.
Hành vi của hắn không khác gì là tạo tâm lý áp lực cho Mộ Khinh Ca.
Nhưng Mộ Khinh Ca không nghe vào tai, chỉ là nói với trưởng lão lôi đài: "Trưởng lão không cần lo lắng cho ta. Chỉ là mấy tiếng chó sủa thôi, không ảnh hưởng đến ta."
Vừa nói, nàng vừa ném dược phấn vào lò đan. Động tác tùy ý kia quả thực khiến người xem hãi hùng khiếp vía.
Xôn xao suy nghĩ, hắn rốt cuộc có biết luyện đan không?
Cứ ném vào như vậy không sợ nổ lò à!
Ngay cả trưởng lão lôi đài cũng lo lắng không khỏi lui ra sau một hai bước.
Nhưng câu nói của Mộ Khinh Ca lại làm hắn hơi sửng sốt, nín cười: "Tiểu gia hoả này thật đúng là không buông tha người!"
"Ngươi! Ngươi dám mắng ta là chó?" Vẻ mặt Tống Ngọc vặn vẹo.
Mộ Khinh Ca hơi liếc nhìn hắn, như đang cười nhạo: "Ta khuyên Tống sư huynh không nên quan tâm ta quá, cẩn thận sắp thành lại bại."
Ngay khi nàng vừa dứt lời, trong lò đan của Tống Ngọc đột nhiên truyền ra tiếng trầm đục.
Ngay sau đó một làn khói đen xông ra.
"Phốc! Cư nhiên thất bại ở bước cuối!" Đám người sửng sốt, lập tức tuôn ra thanh âm kinh ngạc.
"Ha ha ha! Đáng đời hắn cười nhạo Mộ Ca chúng ta!" Vệ Quản Quản ôm bụng cười to.
Mộ Khinh Ca nhấc mày, đồng tình nhìn Tống Ngọc giống như đang nói: 'Ngươi xem, ta nói rồi mà.'
Cư nhiên thất bại!
Sắc mặt Tống Ngọc cực kỳ khó coi, hai tai đỏ đậm.
Bởi vì hắn cách lò đan gần nhất, lại không có phòng bị. Khuôn mặt trắng nõn bị hun thành màu đen. Hắn nắm chặt tay thành quyền, khớp xương vang vang rung động.
"Tống Ngọc, ngươi còn không tiếp tục thi đấu đi?" Trưởng lão lôi đài lên tiếng cảnh cáo.
Tống Ngọc cố nén lửa giận trong lòng, đành phải bắt đầu nghiền nát dược phấn lần nữa, tiếp tục luyện chế.
Một màn này khiến trong mắt kẻ thần bí dừng dưới khán đài nổi lên hứng thú càng rõ, nhàn nhạt nói một tiếng: "Có ý tứ."
Mà Hoa viện trưởng thông qua chiếc gương nhìn biểu hiện của Tống Ngọc rồi lại lắc đầu, hơi thất vọng. Ồ đúng rồi, Tống Ngọc cũng là đệ tử của Hoa viện trưởng.
Thần sắc Mai Tử Trọng nhìn chăm chú Mộ Khinh Ca, nhẹ giọng nói với Triệu Nam Tinh bên cạnh: "Đệ có phát hiện hay không, dược liệu cho đan dược cao cấp nhiều hơn đan dược trung cấp rất nhiều. Hơn nữa giã nghiền rất phức tạp, vậy mà Mộ sư đệ lại vô cùng thuần thục làm xong."
Triệu Nam Tinh cẩn thận ngẫm lại mấy lời của hắn, đột nhiên khiếp sợ nói: "Huynh nói là hắn..."
Mai Tử Trọng nhẹ gật đầu, bật cười nói: "Xem ra Mộ sư đệ che giấu thật sâu! Ta coi như là làm điều thừa rồi."
Triệu Nam Tinh khiếp sợ dừng tầm mắt lên Mộ Khinh Ca, thầm nghĩ trong lòng: 'Hắn mới bao tuổi? Hình như nhỏ hơn mình vài tuổi, này... Này cũng quá đả kích người đi!'
"Mai sư huynh cười kìa." Chu Linh vẫn luôn âm thầm chú ý đến Mai Tử Trọng, duỗi tay chọc chọc Thương Tử Tô.
Tuy nàng không nghe được Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh nói chuyện, nhưng thấy rõ trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy loé lên nụ cười.
Thương Tử Tô hơi nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Xem thi đấu đi."
Chu Linh không để ý nói: "Còn xem đấu gì nữa, xem Mai sư huynh thích hơn. Dù sao kết quả trận đấu khẳng định là Tống Ngọc thắng."
Ánh mắt Thương Tử Tô hơi loé, nhắc nhở: "Vừa rồi Tống Ngọc đã thất bại một lần."
Chu Linh lại tự tin nói: "Không phải mới một lần sao? Hắn còn hai lần cơ hội, lấy trình độ của hắn nhất định không thành vấn đề. Về phần Mộ sư đệ không biết lượng sức muốn luyện đan dược cao cấp, thật cho rằng có thể luyện sao? Hiện tại hắn chỉ có một cơ hội, một khi thất bại chính là thua. Tống Ngọc tùy tiện luyện ra viên đan dược cấp thấp là có thể thắng hắn."
Thương Tử Tô không hề đáp lời, giống như đang chuyên tâm xem thi đấu trên lôi đài.
"Tống Ngọc gần đây có chút càn rỡ." Lúc Điêu Nguyên nhìn thấy Tống Ngọc thất bại, nhàn nhạt nói. Ngữ khí lạnh băng không hề có một tia cảm tình.
Người bên cạnh lập tức nói: "Tống sư huynh bởi vì Mộ Ca mở miệng châm chọc mới nhất thời sơ ý."
Phượng Vu Quy nghe xong, cũng nói: "Đúng vậy, Điêu sư huynh. Tống sư huynh chỉ là nhất thời sơ ý."
Ánh mắt Điêu Nguyên đảo qua mấy người bọn họ, cười như không cười: "Ồ? Ta không biết nhân duyên Tống Ngọc tốt đến vậy."
Một câu làm người mở miệng sợ tới mức im bặt.
Vừa rồi họ nói không những không thể nói đỡ cho Tống Ngọc, mà ngược lại đạp hắn một chân.
Luyện chế đan dược cao cấp phức tạp hơn đan dược trung cấp. Không chỉ số lượng dược liệu tăng nhiều, còn có quá trình dung hợp rất khó xử lý. Cho nên cần tiêu phí rất nhiều thời gian.
Huống chi Mộ Khinh Ca không muốn thể hiện quá mức, nên vẫn thong thả ung dung luyện chế.
Chờ nàng dung hợp gần nửa dược phấn, Tống Ngọc luyện đan lại đi tới bước cuối.
Lần này hắn không dám khiêu khích nữa, thật cẩn thận hết sức chăm chú chuẩn bị thành đan.
"Ta ngửi thấy đan hương, thật đậm!"
"Ta cũng vậy, ta cũng vậy. Thơm quá làm nguời ta thèm!"
"Mùi hương này chỉ sợ đan dược trung cấp cực phẩm mới có!"
"Xem ra Tống sư huynh sắp thành công rồi!"
"Tống Ngọc sắp thành công." Chu Linh cười khanh khách nhìn Thương Tử Tô, hàm ý nói.
Nhưng Thương Tử Tô vẫn lạnh lẽo như cũ, không tỏ ra cảm xúc gì.
"Phù!" Tống Ngọc bỗng mở to mắt, một tay đập vào lò đan.
Lập tức nắp đan lô nhảy lên bầu trời, một viên đan nhỏ như mắt rồng phiếm kim quang bay ra từ lò đan.
"Oa! Thơm quá!"
"Thật đẹp!"
"Đan này có thể nói là hoàn mỹ!"
Âm thanh khen ngợi dưới khán đài không dứt bên tai.
Điều này làm cho Tống Ngọc phá lệ đắc ý. Nhưng hắn cũng cảm thấy đây là đan dược hắn luyện tốt nhất từ trước đến giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.