Edit: Diệp Lưu Nhiên
Phục Thiên Long xoay người đẩy cửa phòng ra, vừa vặn nhìn thấy Thủy Linh lấy cái chén rượu đầy ở chỗ Mộ Khinh Ca đặt trước mặt mình.
"Thủy Linh, muội làm gì đấy!" Phục Thiên Long theo bản năng ngăn cản.
Thủy Linh sửng sốt, ngồi xuống nói: "Sao vậy? Mộ Ca nói tửu lượng kém, ta uống giúp huynh ấy."
"Uống cái gì mà uống? Hắn một đại nam nhân sao mới uống một chén đã say được?" Phục Thiên Long đi qua đoạt lấy cái chén trước mặt Thủy Linh, lần nữa thả xuống trước mặt Mộ Khinh Ca.
Nhưng hắn lại bị một cái tay khác ngăn lại.
Ánh mắt Phục Thiên Long ẩn ẩn chợt loé, nhìn cái tay đặt trên tay mình.
Cái tay kia ngoại trừ đẹp ra không có chỗ nào đặc biệt, lại làm cho hắn không thể nhúc nhích nửa phần.
Trong lòng hắn kinh hãi, ngước mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười: "Ta đích xác tửu lượng kém, nhưng chén rượu này ta thấy vẫn là đừng ai uống."
Phục Thiên Long run tay, chén rượu thiếu chút rớt ra. 'Chẳng lẽ hắn biết cái gì rồi?'
Động tác nhỏ này xem ở trong mắt Mộ Khinh Ca, đuôi mày hơi nhướng lên.
"Ai nha, không phải chỉ là một chén rượu thôi sao." Thủy Linh duỗi tay qua đoạt lấy chén rượu từ tay Phục Thiên Long, chuẩn bị uống.
"Thủy Linh!" Phục Thiên Long sợ tới mức la lên một tiếng.
Thanh âm hắn vốn lớn giọng, giờ phút này kêu lên chấn đến màng tai mọi người ẩn ẩn đau.
"Làm gì!" Thuỷ Linh xoa xoa lỗ tai, thở phì phì nhìn Phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012178/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.