Hàn Thải Thải nói: “Đúng là tại hạ.”
Hai người cười lẫn nhau, nhưng va chạm trong ánh mắt lại giấu giếm mũi nhọn.
Người bên ngoài nhìn, giống như hồ ly mặt cười nói ‘khách khí khách khí, đâu có đâu có.’
“Thánh chủ ơi! Lão ngài vẫn không trở lại, ngài xem tiểu tức phụ của ngài sắp bị người khác cuỗm đi rồi này.” Giữa hai kẻ kinh người, Cô Nhai ẩn trong chỗ tối không khỏi đổ mồ hôi, thay chủ nhân mình lo lắng.
Nếu đến bây giờ hắn còn không nhìn ra chủ nhân mình động tình, thì thật sự nên tìm một cái cây xiêu vẹo treo cổ rồi!
Mà hắn nhìn ra cũng vô dụng!
Chuyện này, phải là đương sự hai người nhìn ra mới được.
…
“Ài…! Ài….!”
Vạn Tượng Lâu Trĩ thành, hiếm khi đóng cửa từ chối tiếp khách.
Đan Thần Tử ngồi trong lâu đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình thở dài. Tiếng thở dài kia cơ hồ khiến lá cây rớt xuống khỏi bồn hoa.
Sơ Thăng đứng xa xa, không dám tới gần.
Đan Thần Tử không nhớ rõ, hắn lại nhớ rõ. Đan Thần Tử bắt đầu ngồi ở đây, thất hồn lạc phách thở dài, là từ lúc nhận được thiếu chủ truyền tin.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Làm cho vị Đan trưởng lão phụ trách Vạn Tượng Lâu Trĩ thành, lo lắng như thế?
Đứng một hồi lâu, Sơ Thăng do dự chậm rãi tới gần. Lề mà lề mề tiến đến bên cạnh Đan Thần Tử, rót cho chén trà nóng. Người sau nhận lấy xong, hắn mới có đủ dũng khí hỏi: “Đan trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì? Thiếu chủ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012138/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.