Edit: Diệp Lưu Nhiên“Gia, thêm mấy canh giờ nữa là chúng ta có thể đi ra Lạc Nhật sâm lâm. Nếu đi nhanh hơn thì có thể đến Trĩ thành trước mặt trời lặn hội hợp cùng Mặc ca bọn họ.” Một tên Long Nha Vệ đi tới bên người Mộ Khinh Ca, nói. Bản đồ trong tay cũng lập tức đưa tới tay nàng. Rũ mắt nhìn bản đồ, Mộ Khinh Ca gật đầu nói: “Vậy nói mọi người tăng tốc.” Ở trong rừng lâu, không có gì khiêu chiến, làm nàng hoài niệm đến mỹ tửu mỹ thực trong thành. Đoàn người tăng nhanh tốc độ, rất nhanh ra khỏi Lạc Nhật sâm lâm. Long Nha Vệ đưa ngón tay vào miệng huýt một tiếng. Rất nhanh hắc diễm dẫn dắt mấy con diễm mã chạy ra từ phụ cận rừng. “Diễm… Diễm mã…!” Vệ Kỳ giật mình nhìn diễm mã lao tới, mồm miệng bắt đầu không rõ. “Oa! Soái quá! Mộ Ca, diễm mã là thú cưỡi của các người sao?” Hai mắt Vệ Quản Quản như sao nhìn Mộ Khinh Ca nói. Có thể dùng diễm mã làm thú cưỡi, người lại đẹp như vậy. Quả thực là soái muốn xỉu! Mộ Khinh Ca lạnh nhạt gật đầu. Cất bước đi tới bên cạnh hắc diễm, đưa tay vuốt lông bờm hơi rối của nó. Lỗ mũi hắc diễm phun nhiệt khí, thân mật dùng mặt cọ vào lòng bàn tay Mộ Khinh Ca. Bộ dáng làm nũng kia, đâu còn là Diễm mã vương cao ngạo? Mặc Dương để lại diễm mã vừa đúng một người một ngựa. Nhưng hắn không nghĩ tới trên đường sẽ có thêm hai huynh muội Vệ gia. Cho nên sẽ có hai cái hai người một ngựa. Mộ Khinh Ca còn chưa nói chuyện, Vệ Kỳ đã bắt đầu phân phối: “Quản Quản chung ngựa với Ấu Hà cô nương. Còn ta sẽ cưỡi cùng Mộ Ca.” “Dựa vào cái gì! Ta phải chung ngựa với Mộ Ca!” Vệ Quản Quản lập tức xù lông. Sắc mặt Vệ Kỳ tối sầm. Biểu tình đắc ý nhanh chóng biến mất, nghiến răng nhìn Vệ Quản Quản nói: “Có hiểu nam nữ khác biệt hay không?” Vệ Quản Quản không để ý, ngẩng cái cằm lên nói: “Hừ, không phải ngươi nói Mộ Ca là nữ sao? Vậy ngươi muốn cưỡi ngựa chung với người ta là ý gì? Muốn chiếm tiện nghi hả?” “Chớ nói bậy!” Ánh mắt Vệ Kỳ hiện lên bối rối, giống như bị Vệ Quản Quản nói trúng tim đen. Tròng mắt Vệ Quản Quản nghịch ngợm xoay chuyển, cười nói: “Không muốn ta nói bậy, vậy đừng tranh Mộ Ca với ta!” “Ngươi! Ngươi còn có xấu hổ hay không?! Đại cô nương mà nói được ra lời không biết xấu hổ!” Vệ Kỳ vừa tức vừa vội, dậm chân, chỉ hướng Vệ Quản Quản. Vệ Quản Quản lè lưỡi với hắn: “Như ngọc quân tử, thục nữ hảo cầu.” (*) (*) Câu gốc “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” ý chỉ nam nhân theo đuổi những nữ tử xinh đẹp yểu điệu. Còn “Như ngọc quân tử, thục nữ hảo cầu” mang ý nghĩa ngược lại, đổi vế cho nhau. Đại chiến tranh đoạt Mộ Khinh Ca giữa hai người, gần như mỗi ngày đều sẽ trình diễn một lần. Long Nha Vệ và hai người Ấu Hà sớm đã quen. Đồng thời trong lòng cảm thán mị lực vô song của chủ tử nhà mình. Cho dù là giả nam trang, cũng vẫn hấp dẫn nam tử ái mộ. Lúc hai người tranh chấp, Mộ Khinh Ca sớm đã ngồi lên lưng hắc diễm. Thấy hai người cãi lộn không thôi, nàng nhẹ vỗ về lông bờm hắc diễm, nhàn nhạt nói: “Hắc diễm không thích người ngoài tới gần trừ ta.” Ngụ ý rõ ràng, hắc diễm còn phối hợp làm bộ mặt ngạo kiều. Không để ý tới hai người kia chung ngựa với ai, Mộ Khinh Ca đã đi trước. Nhìn bóng lưng nàng tiêu sái, Vệ Quản Quản và Vệ Kỳ lập tức rầu mặt, yên lặng lau nước mắt không có gì. Thẳng đến khi Long Nha Vệ học theo Mộ Ca tiêu sái rời đi, hai người mới tỉnh ngộ vội vàng hấp tấp tìm chỗ. Cuối cùng Vệ Quản Quản ngồi cùng Ấu Hà, mà Vệ Kỳ lập tức chen vào ngồi cùng một tên Long Nha Vệ. Mười mấy người đều đi tới Trĩ thành. Mượn tốc độ diễm mã, chưa tới mặt trời lặn đã thấy được hình dáng Trĩ thành đứng sừng sững trên bình nguyên. “A! Rốt cuộc nhìn thấy thành lớn. Có thể ăn bữa thật ngon, tắm rửa, ngủ một giấc!” Vệ Kỳ ngồi trên lưng ngựa. Duỗi lưng một cái, vẻ mặt thích ý. Câu nói của hắn, Mộ Khinh Ca tràn đầy đồng cảm, không tiếng động nhẹ gật đầu. Trĩ thành, là thành gần với Lạc Nhật sâm lâm nhất ở Ly quốc. Vừa tiến vào nơi này, làm cho người ta cảm giác được Ly quốc và Tần quốc khác nhau. Quần áo và trang sức có khác biệt rất nhỏ. Người Ly quốc thích màu sắc tươi đẹp. Mộ Khinh Ca mặc hồng y, ở Tần quốc là một ngọn cờ riêng. Nhưng ở Ly quốc, khắp nơi đều thấy hồng bào tử y. Chỉ khác nhau ở kiểu dáng hoa văn mà thôi. Thứ hai, chính là khẩu vị ẩm thực. Người Tần thích cay, mà khẩu vị người Ly lại thiên về chua ngọt. “Tí nữa ta muốn ăn xương sườn dấm chua, cá trích dấm đường, chân giò đường phèn, địa tam tiên, thịt băm hương cá…” Vệ Kỳ đếm đầu ngón tay đồ ăn mình muốn ăn, khoé miệng mơ hồ có gì chảy ra. Mộ Khinh Ca đi đằng trước, nghe đến ê răng. Những món ăn nổi tiếng ở Ly quốc, quả thực đánh mất một nửa khẩu vị ăn uống của nàng. Đột nhiên nàng thấy may mắn mình xuyên qua trọng sinh ở Tần quốc, bởi vì khẩu vị kiếp trước của nàng thiên về cay. Nếu trùng sinh vào Ly quốc thích ngọt thích chua, chẳng phải là bị đói chết? Càng tới gần Trĩ thành, đám người bốn phía cũng dần nhiều lên. Rất xa đã thấy chỗ cửa thành có người sắp xếp vào thành, ra thành. Thủ vệ Trĩ thành đều tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, rất nghiêm túc kiểm tra con đường người qua lại. Mộ Khinh Ca hỏi Vệ Quản Quản: “Thủ vệ Ly quốc đều nghiêm khắc như vậy sao?” Lúc trước nói chuyện, nàng có nói mình đến từ Tần quốc. Vệ Quản Quản lắc đầu nói: “Cũng không phải. Đà thành chúng ta không như vậy. Trĩ thành cách biên cảnh khá gần, chắc vì vậy mới điều tra nghiêm.” Mộ Khinh Ca hiểu gật đầu, lại hỏi: “Trong Trĩ thành, xác thực có Vạn Tượng Lâu?” “Đúng vậy. Một phân bộ Vạn Tượng Lâu ngay tại Trĩ thành. Mộ Ca huynh muốn tìm cái gì? Nói không chừng chúng ta biết, huynh sẽ không cần phải uổng phí tiêu tiền vào Vạn Tượng Lâu.” Vệ Quản Quản khó hiểu nhìn nàng. Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, không trả lời. Không phải muốn giữ bí mật, mà là huynh muội Vệ gia căn bản không có khả năng biết tin tức dị hoả. Hỏi cũng như không. Nếu tin tức dị hoả dễ dàng tìm được như thế, sao nàng phải đau khổ đi tìm Vạn Tượng Lâu không gì không biết, tiêu tiền mua tin tức? Vạn Tượng Lâu, là nơi tuyên bố nhiệm vụ, giao dịch vạn vật, mua bán tin tức. Có thể nói,là mạng lưới tình báo cường đại nhất toàn bộ Lâm Xuyên đại lục. Nghe nói tổng bộ của nó ở trong nhất đẳng quốc Thánh Nguyên đế quốc. Mà ở nhị đẳng quốc, tam đẳng quốc thì đều có phân bộ. Phân bộ khắp tam đẳng quốc, trong đó có một cái ở Trĩ thành Ly quốc, thủ đô Ly quốc cũng có một nhánh. Những tin tức này là trên đường Mộ Khinh Ca sưu tầm được. Sau đó gặp huynh muội Vệ gia, chứng thực với bọn họ, mới xác nhận tình báo đáng tin cậy. Đối với việc Vệ Quản Quản đau lòng mình bị Vạn Tượng Lâu làm thịt, nàng quan tâm hơn là Vạn Tượng Lâu có thể cho nàng tin tức hữu dụng hay không. “Đúng rồi, Mộ Ca. Trước đó huynh nói muốn tới phân viện Dược Tháp học tập có phải không?” Vệ Quản Quản đột nhiên nói. Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu. Lúc ấy Vệ Kỳ hỏi nàng rời Tần quốc muốn đi đâu, nàng liền thuận miệng nói ra mục đích của mình. Chẳng qua, nàng đi phân viện Dược Tháp học tập không sai, nhưng mục đích chủ yếu là cảm thụ chênh lệch giữa mình và luyện dược sư. Mặt khác là giải quyết vấn đề kích hoạt huyết mạch luyện khí sư. Ánh mắt Vệ Quản Quản sáng lên, hưng phấn nói: “Muội và Vệ Kỳ thúi đã thương lượng qua, chờ mang Tà Dương Quỳ về Đà thành, chúng ta sẽ cùng đi với huynh tới Ngu quốc, học tập ở Dược Tháp.” “Vì sao?” Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn nàng. “Bởi vì chúng ta cảm thấy, đặt việc chữa trị bệnh tình cho mẫu thân vào tay người khác. Còn không bằng tự bọn đệ đi nghiên cứu.” Vệ Kỳ lúc này cũng chạy tới. Hướng Mộ Khinh Ca mở miệng cười, khoe hàm răng chỉnh tề trắng bóng. Khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi kéo. Sao nàng cứ có cảm giác mục đích của huynh muội nhà này không đơn thuần giống như bọn họ nói vậy nhỉ? Nhưng huynh muội Vệ gia thế này, nàng cũng không quản. Nàng thu hồi ánh mắt, trầm mặc lên đường. Chờ đoàn người tới ngoài Trĩ thành, đã sớm có hai nhóm người đợi ở đây. Chạy đến từ hai phương hướng khác nhau, nghênh hướng bọn họ…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]