Edit: Diệp Lưu Nhiên“Gia, thêm mấy canh giờ nữa là chúng ta có thể đi ra Lạc Nhật sâm lâm. Nếu đi nhanh hơn thì có thể đến Trĩ thành trước mặt trời lặn hội hợp cùng Mặc ca bọn họ.” Một tên Long Nha Vệ đi tới bên người Mộ Khinh Ca, nói.
Bản đồ trong tay cũng lập tức đưa tới tay nàng.
Rũ mắt nhìn bản đồ, Mộ Khinh Ca gật đầu nói: “Vậy nói mọi người tăng tốc.”
Ở trong rừng lâu, không có gì khiêu chiến, làm nàng hoài niệm đến mỹ tửu mỹ thực trong thành.
Đoàn người tăng nhanh tốc độ, rất nhanh ra khỏi Lạc Nhật sâm lâm.
Long Nha Vệ đưa ngón tay vào miệng huýt một tiếng. Rất nhanh hắc diễm dẫn dắt mấy con diễm mã chạy ra từ phụ cận rừng.
“Diễm… Diễm mã…!” Vệ Kỳ giật mình nhìn diễm mã lao tới, mồm miệng bắt đầu không rõ.
“Oa! Soái quá! Mộ Ca, diễm mã là thú cưỡi của các người sao?” Hai mắt Vệ Quản Quản như sao nhìn Mộ Khinh Ca nói.
Có thể dùng diễm mã làm thú cưỡi, người lại đẹp như vậy. Quả thực là soái muốn xỉu!
Mộ Khinh Ca lạnh nhạt gật đầu. Cất bước đi tới bên cạnh hắc diễm, đưa tay vuốt lông bờm hơi rối của nó.
Lỗ mũi hắc diễm phun nhiệt khí, thân mật dùng mặt cọ vào lòng bàn tay Mộ Khinh Ca. Bộ dáng làm nũng kia, đâu còn là Diễm mã vương cao ngạo?
Mặc Dương để lại diễm mã vừa đúng một người một ngựa. Nhưng hắn không nghĩ tới trên đường sẽ có thêm hai huynh muội Vệ gia.
Cho nên sẽ có hai cái hai người một ngựa.
Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012113/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.