Edit: Diệp Lưu NhiênHai người nói, làm cho ánh mắt Mộ Khinh Ca lưu chuyển như kẻ mê bảo thạch.
“Ngươi là cảnh giới gì?” Đột nhiên, Mộ Khinh Ca hỏi.
Phượng nương ngẩn người, có chút khiếp sợ nhìn về phía nàng. Nàng không rõ mình thu liễm hơi thở hoàn mỹ đến thế, chưa bao giờ có người nhìn thấu, sao Mộ Khinh Ca lại hỏi câu này.
Nhưng nàng không tính toán giấu giếm, mà thành thật trả lời: “Thanh cảnh trung giai.”
Cư nhiên là thanh cảnh trung giai!
Mặc Dương nghe vậy con ngươi co rụt lại, âm thầm đề phòng.
Phải biết rằng, hắn bây giờ cũng chỉ là thanh cảnh trung giai mà thôi.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại thần sắc như thường, giống như đã sớm dự đoán được.
Phượng nương nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, không ra thu hoạch gì. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể hỏi: “Vì sao Tiểu tước gia nhìn ra Phượng nương có linh lực hộ thân? Ở trấn Lạc Nhật mười năm, không ai biết thực lực của Phượng nương.”
Mộ Khinh Ca cười hài hước: “Không phải không ai biết, mà người biết đều đã chết. Phượng nương ngươi nếu là người bình thường, sao có thể dừng chân ở nơi rồng rắn hỗn tạp này? Chỉ sợ trước đó ngươi cũng thu thập không ít người, mới chặn được đám có tâm tư bất chính đi. Hơn nữa ngươi có thể lấy ra bảo bối như vậy, sao có thể là người thường?”
Sắc mặt Phượng nương trắng nhợt, trên trán rịn mồ hôi mỏng.
Nàng vô lực nói: “Tiểu tước gia quả nhiên lợi hại. Chẳng qua chỉ thấy một mặt của Phượng nương, mà đã nhìn thấu hết rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012109/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.