Edit: Diệp Lưu Nhiên“Có lời này của Mộ gia gia, Dương nhi an tâm hơn nhiều.” Tần Cẩn Dương lộ ra tươi cười, đơn thuần không nhìn ra một tia tạp chất.
Bốn người bàn luận ở ngự thư phòng hồi lâu. Lúc sắc trời chưa lên, Mộ Hùng và Mộ Khinh Ca cùng rời khỏi cung, trở về Mộ phủ.
Trên đường, Mộ Hùng hơi nhăn mày lại, tâm hình như có hơi suy tư.
Mộ Khinh Ca còn tốt, biểu tình không có khác nhiều.
Thẳng đến khi tiến vào Mộ phủ, Mộ Hùng mới nhìn về phía Mộ Khinh Ca mở miệng nói: “Ca nhi, con cảm thấy tân đế như thế nào?”
Tần Cẩn Dương, Mộ Hùng lần đầu tiên chủ động hỏi chuyện về hắn.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé lên, câu môi cười khẽ: “Hắn rất thông minh.”
Đúng vậy! Rất thông minh, lòng dạ thâm sâu. Hai con mắt Mộ Hùng nhíu lại, trong lòng nói.
Ông có chút lo lắng nhìn về phía cháu gái. Không nghĩ lúc trước nàng vừa mới đuổi sói đi, lại đưa tới hổ.
Tâm tình lo lắng của Mộ Hùng đều ghi trên mặt. Mộ Khinh Ca mỉm cười đi tới cạnh ông, thấp giọng nói: “Con biết gia gia lo lắng cái gì. Nhưng lo lắng này, bất kể ai ngồi lên vị trí kia đều tồn tại tai hoạ ngầm. Trừ khi Mộ gia tự mình ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Đáng tiếc gia gia không có tâm tư kia, con cũng không thích phiền toái. Vì vậy phương pháp giải quyết duy nhất, chính là làm cho hắn triệt để không sinh ra tâm tư này.”
Ánh mắt Mộ Hùng loé lên, trầm giọng hỏi: “Con muốn làm thế nào?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012102/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.