Edit: Diệp Lưu NhiênHách Liên Bạt cười nhạo: “Chỉ là một tiểu nhi mà thôi. Không biết sao các ngươi lại kiêng kị hắn như vậy.”
Tần Cẩn Tu nhắc nhở: “Man vương không thể khinh thường. Mộ Khinh Ca trời sinh tính giảo hoạt, hơn nữa vận khí rất không tệ. Ngươi cũng biết, hắn giết quốc cữu trên đường cũng không bị trừng phạt nửa điểm. Thân thể rõ ràng phế vật, lại đột nhiên có thể tu luyện, trở thành lục cảnh cao thủ. Hơn nữa hắn còn trổ hết tài năng đạt được ưu ái của Thánh Vương bệ hạ Thánh Nguyên đế quốc…”
“Đợi một chút, ngươi nói cái gì? Thánh Vương bệ hạ ưu ái hắn?” Hách Liên Bạt vốn tràn đầy tự tin lập tức chần chừ.
Thấy gã do dự, ánh mắt Tần Cẩn Tu hơi tối. Vội nói: “Man vương không cần khẩn trương. Chỉ là chút nhạc đệm Thánh Vương bệ hạ đi ngang Tần quốc mà thôi, sau đó không thấy lão nhân gia ngài có liên hệ gì Mộ phủ. Chỉ sợ biết được Mộ Khinh Ca chỉ là khối gỗ mục, liền mất hứng thú.”
“Nhưng… Ngươi nói hắn đột nhiên có thể tu luyện… Cái này có quan hệ với Thánh Vương bệ hạ hay không?” Hách Liên Bạt vẫn còn chút thấp thỏm do dự.
“Man vương sợ cái gì?” Tần Cẩn Tu nhíu mày nói: “Chúng ta là tỷ thí công bằng, chưa từng dùng thủ đoạn dơ bẩn gì. Mộ Khinh Ca tài không bằng người, mất mạng tại chỗ. Có thể trách ai? Man vương ngẫm lại, Thánh Vương bệ hạ lão nhân gia ngài gặp bao nhiêu thiên chi kiêu tử, trải qua bao nhiêu chuyện đời? Sao lại để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012081/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.