Edit: Diệp Lưu NhiênCửa mật thất bị mở ra, ánh sáng lập tức chiếu vào hơn phân nửa gian mật thất.
Bạch Tịch Nguyệt ngước mắt vừa thấy, người mình nhớ nhung rốt cuộc xuất hiện ở cạnh cửa. Thân ảnh mãng bào huyền sắc, trước sau vẫn cao lớn. Đường nét ngũ quan thâm thúy, vẫn lạnh lùng cao quý như vậy. Khiến nàng muốn quên cũng không quên được.
“Điện hạ!” Một khắc Tần Cẩn Hạo xuất hiện kia, ủy khuất và hận ý trong lòng Bạch Tịch Nguyệt toàn bộ tiêu tán. Trong lòng đầy bụng không muốn xa rời, khiến nàng ta liều lĩnh nhào vào ngực người nàng luôn nhớ nhung.
Hai tay chăm chú ôm eo Tần Cẩn Hạo, mặt nàng dán trên lồng ngực hắn. Cảm thụ độ nóng và tim đập của hắn, hạnh phúc nhắm hai mắt lại: “Điện hạ, ngài rốt cuộc đã tới. Tịch Nguyệt biết, điện hạ sẽ không bỏ rơi Tịch Nguyệt không để ý tới.”
Không chất vấn Tần Cẩn Hạo đột nhiên thay đổi chủ ý, không trách tội hắn đem mình nhốt vào đại lao.
Một khắc nam nhân này xuất hiện, nàng đã biết rõ. Chỉ cần có thể cùng người này bên nhau, làm cái gì nàng cũng đều cam tâm tình nguyện, chẳng sợ sau lưng người thiên hạ thoá mạ.
Ả sa vào trong ảo tưởng của mình, lại không chú ý tới Tần Cẩn Hạo căn bản không còn ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, đáp lại thân cận của ả.
“Điện hạ, Tịch Nguyệt sợ quá.” Cánh tay lần nữa ôm chặt, Bạch Tịch Nguyệt hận không thể đem mình khảm nhập vào cơ thể Tần Cẩn Hạo.
“Rất nhanh, ngươi sẽ không sợ.” Rốt cuộc, Tần Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012078/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.