Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp Lưu NhiênLoại tức giận này, không giống ngụy trang. Thậm chí ngay cả Bạch Tịch Nguyệt biết rõ nội tình đều bị làm cho hoảng sợ.
Ả có chút không rõ phản ứng của Tần Cẩn Hạo, xong lại lập tức ý thức được. Có lẽ hắn làm như vậy chỉ để cho Mộ Hùng nhìn mà thôi.
Nếu ngay từ đầu liền trị tội, thì lại giống như vu tội.
Nghĩ thông suốt, trong lòng Bạch Tịch Nguyệt chậm rãi buông lỏng. Lặng im chờ đợi ứng đối kế tiếp của Tần Cẩn Hạo.
Nàng ta cho rằng đã đem tiền hí làm hết, dư lại chỉ cần xem diễn biến thế nào. Kết cục Mộ gia như thế nào, nên là chuyện của người nam nhân này.
Làm một nữ nhân săn sóc, làm sao có thể đoạt danh tiếng của nam nhân mình đây?
Tần Cẩn Hạo mở miệng, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại, câm như hến.
Hắn lạnh mắt đảo qua, mỗi người chạm đến ánh mắt hắn đều không tự chủ cúi đầu thối lui.
Bọn họ thật ra vô tội, căn bản không biết chuyện gì đang phát sinh.
Lúc này các tân khách đến tham dự lễ đội mũ của Mộ phủ, đều không nhịn được hối hận hành trình hôm nay.
Tầm mắt lạnh băng kia cũng đảo qua người Bạch Tịch Nguyệt. Nàng ta biết rõ Tần Cẩn Hạo chỉ là diễn trò thôi, nhưng vẫn có cảm giác đao búa nện vào người.
Hoảng hốt từ đáy lòng tràn ra, nhanh chóng bao vây nàng ta.
‘Không có việc gì không có việc gì! Hôm nay đại sự sắp thành, mình cũng có thể rời khỏi Mộ phủ, danh chính ngôn thuận dựa vào lòng Duệ vương. Mộ phủ thiếu nợ ta, hôm nay liền kết thúc đi!’ Tự an ủi mình nhiều lần, Bạch Tịch Nguyệt mới cảm thấy thoải mái chút.
Ánh mắt Tần Cẩn Hạo quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Mộ Hùng.
Hắn cầm thư tín trong tay, hướng Mộ Hùng đi đến.
Một màn này rơi vào mắt người không biết chuyện, không thấy có gì dị thường.
Mà rơi vào trong mắt Bạch Tịch Nguyệt, lại là kế hoạch chân chính bắt đầu. Nàng ta hôm nay muốn phá vỡ toàn bộ Mộ gia!
Chỉ là nàng ta không có để ý, vị quan viên nhìn hết nội dung thư tín kia, tại lúc Tần Cẩn Hạo cất bước đi về hướng Mộ Hùng, liền rũ mắt lui một bước.
Quan viên này am hiểu quan trường chi đạo, đã hiểu một ít suy nghĩ chân chính của Tần Cẩn Hạo.
Tần Cẩn Hạo đi đến dừng bên người Mộ Hùng, cầm phong thư trong tay lên, ngữ khí nghiêm túc nói: “Lão công gia, ngài xem. Không thể tưởng được lại có kẻ bụng dạ khó lường muốn hãm hại ngài.”
Vẻ mặt Mộ Hùng âm trầm tiếp nhận nhưng phong thư kia, rũ mắt nhìn xuống, đôi môi mím lại một đường.
Trong lòng Bạch Tịch Nguyệt lộp bộp một tiếng, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn lén Tần Cẩn Hạo một cái. Nàng ta xem không hiểu dụng ý hành động của Tần Cẩn Hạo là thế nào.
Cứ như vậy chẳng phải là cho Mộ Hùng cơ hội phản bác sao? Những ‘chứng cứ’ đó giao vào tay ông ta, chẳng phải là cho ông ta có thời cơ tiêu hủy?
Một loại cảm giác không thể khống chế kéo tới, làm Bạch Tịch Nguyệt bất chấp che giấu bản thân, toát ra cảm xúc chân thật.
Mộ Liên Dung vẫn luôn âm thầm quan sát nàng ta, trong lòng đau xót. Con mắt nhiễm một tầng đau thương.
“Hừ! Nói bậy nói bạ!” Mộ Hùng trừng mắt hổ, chưởng lực chấn xuống khiến giấy trong tay rơi lả tả xuống đất. Cũng làm cho không ít người dòm thấy được nội dung.
Những bức thư kia hình như là Mộ Hùng lui tới cấu kết với vị hoàng thất Đồ quốc. Nội dung bên trong, muốn Mộ Hùng âm thầm xúi giục hoàng thất bên Tần nội đấu, hoặc là giữa chiến trường nhường một chút.
Từng câu từng chữ, đều lộ ra lòng phản loạn của Mộ Hùng.
Người thấy được nội dung thư tín đều sắc mặt trắng bệch, dường như đã biết bí mật gì không nên biết, hô hấp dồn dập.
Bầu không khí quỷ dị khó hiểu, không ngừng lan tràn trong đám người.
“Mộ Hùng ta ở Tần quốc sớm đã công thành danh toại. Cấu kết với Đồ quốc, chẳng lẽ Đồ quốc có thể đưa ta chức Hoàng đế sao? Hừ!” Mộ Hùng hừ lạnh một câu. Mọi người thở mạnh cũng không dám.
Không đúng! Cái này không đúng!
Bạch Tịch Nguyệt nhìn một màn này, trong mắt có chút bối rối.
Trong tưởng tượng của nàng ta, không phải là sau khi chứng cứ phạm tội cấu kết với địch quốc bại lộ, thêm Tần Cẩn Hạo quạt gió thêm củi. Rồi tất cả mọi người lên án công khai người Mộ gia, khiến cho bọn chúng khó lòng giải thích sao?
Tại sao lại thế này?
Mộ Hùng căn bản không để bụng, tất cả đều im như thóc. Ngay cả Duệ vương rõ ràng nói tốt, cũng giống như đang đứng về phía Mộ phủ.
Nàng ta theo bản năng nhìn Tần Cẩn Hạo, lại phát hiện đối phương căn bản không có nhìn nàng ta. Phảng phất không biết nàng ta.
“Có người vu hãm gia gia?” Một đạo thanh âm lành lạnh như suối truyền vào.
Mọi người chú ý tới Mộ phủ tiểu tước gia Mộ Khinh Ca đột nhiên đi ra, xoay người nhặt vài tờ phong thư rơi trên đất, đại khái nhìn qua. Càng xem, khoé miệng nàng càng cong lên một mạt cười trêu tức.
Chờ sau khi nàng xem xong, còn không keo kiệt đánh giá: “Ngây thơ.”
Sắc mặt Bạch Tịch Nguyệt âm thầm trắng nhợt.
Đem tờ giấy để vào trong tay Duệ vương, Mộ Khinh Ca thong thả vài bước tới bên người Mộ Hùng, khẽ nói với ông: “Gia gia bớt giận. Chỉ là lời lẽ vu tội của bọn chuột nhắt không thể gặp ánh sáng. Ngài sinh khí, ngược lại cho bọn chúng mặt mũi.”
Mộ Hùng trầm muộn nói: “Ừ, ta không giận. Ca nhi, chuyện này giao cho con. Tìm ra kẻ bụng dạ khó lường kia.” Dứt lời, lão gia tử phẩy tay áo một cái. Thật sự không quan tâm.
Trong lòng Mộ Khinh Ca cười gia gia giảo hoạt.
Ông rõ ràng đã đoán được là ai làm ra trò khôi hài này, lại bởi vì một tia không đành lòng trong lòng mà vung tay dời qua. Chuyện Bạch Tịch Nguyệt, sau khi Duệ vương nói cho nàng biết, nàng liền nói cho Mộ Liên Dung. Không có nói cho Mộ Hùng là bởi vì không muốn ông thương tâm. Dù sao Bạch Tịch Nguyệt cũng là hài tử ông tự mình mang về phủ.
Vì vậy mặc dù biết gia gia mình cố ý quẳng gánh, nàng vẫn vui vẻ tiếp nhận.
Thật ra lão gia tử lựa chọn, vô hình hướng nàng nói một cái tin tức. Chính là chuyện này, Mộ phủ tiểu tước gia nàng nói tính!
Ánh mắt khẽ nhúc nhích, Mộ Khinh Ca quay người ngoái đầu nhìn lại, đối với Duệ vương nói: “Duệ vương điện hạ, tại quan lễ của ta có kẻ vu tội gia gia ta tư thông với địch quốc. Ngươi xem chuyện này giải quyết thế nào?”
Bạch Tịch Nguyệt khẩn trương nhìn về phía Duệ vương.
Nhưng Tần Cẩn Hạo lại dung túng Mộ Khinh Ca, nói: “Khinh Ca muốn giải quyết thế nào?”
Không đúng!
Tại sao lại nói như vậy?
Bạch Tịch Nguyệt hận không thể chạy ra bắt lấy cánh tay Tần Cẩn Hạo, nói cho hắn biết sự tình không nên phát triển thế này.
Tần Cẩn Hạo vì sao lại đối với Mộ Khinh Ca nói gì nghe nấy? Dung túng như vậy?
Này không phải nói hắn tín nhiệm Mộ gia trăm phần trăm sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.