Edit: Diệp Lưu Nhiên
_______________________
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, nhìn tay nhỏ đặt trước mặt mình, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Tần Diệc Liên. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể vươn tay mình ra, cùng nàng nhẹ nhàng câu một cái.
Ngón tay buông ra, Tần Diệc Liên vui sướng nói: “Được rồi! Kéo móc câu, tiểu ca ca liền sẽ không gạt ta. Ta đây đi về trước, tiểu ca ca mau đi nhanh lên. Chờ lúc rảnh, lại cùng Liên Liên nói nha!”
Nói xong, nàng hướng Mộ Khinh Ca phất phất tay, nhấc váy hướng hoàng cung chạy đi.
Đưa mắt nhìn Tần Diệc Liên rời đi, Mộ Khinh Ca đang định quay người rời khỏi. Lại đột nhiên nghe được thanh âm bình tĩnh không gợn sóng: “Vì sao phải cự tuyệt Liên Liên? Nàng không hề giống Trường Nhạc, có tâm tư phức tạp, có mẫu huynh tranh đoạt quyền thế. Nàng, thích ngươi.”
Mộ Khinh Ca lạnh nhạt quay người, chống lại đôi con ngươi hắc bạch phân minh.
“Hiền vương là đang khen mình?” Mộ Khinh Ca thản nhiên nói.
Tần Cẩn Thần mím môi, quay người muốn đi thẳng về phía trước, tựa hồ muốn đưa Mộ Khinh Ca xuất cung.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca khẽ nhúc nhích, đi theo, cũng không cự tuyệt.
“Liên Liên, có gì không tốt?” Hai người sóng vai nhau đi, tựa như tản bộ. Đột nhiên, Tần Cẩn Thần hỏi.
Mộ Khinh Ca khẽ dừng chân, lại lập tức khôi phục, câu môi cười nhạt: “Vĩnh Hoan công chúa rất tốt, là ta không xứng với nàng.”
Lời này làm cho Tần Cẩn Thần dừng bước, chuyển con mắt nhìn về phía nàng. Ánh mắt nhìn thấu nhân tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012063/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.