Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp Lưu Nhiên
______________________
Có thể nói, Long xà quả rất khó tìm, là thảo dược cực kì trân quý.
Không nghĩ tới loại trái cây nghịch thiên này, cư nhiên xuất hiện trong tay nàng!
Thấy Mộ Khinh Ca nhận thức Long xà quả, Cô Nhai đỡ phải giải thích, nói thẳng: "Thánh chủ sai ta chuyển cáo cho người, Thú triều lớn như vậy, là bởi vì có kẻ biết Long xà quả sinh trưởng trong Tần Lĩnh, đem đàn thú đuổi ra, thuận tiện tìm kiếm. Đàn thú mất đi gia viên, chỉ có thể công kích nơi ở nhân loại."
Mộ Khinh Ca nheo mắt lại, nàng không nghĩ tới nguyên nhân sau lưng đợt thú triều này là như vậy.
"Mộ tiểu thư..."
Nghe Cô Nhai xưng hô, Mộ Khinh Ca mày nhăn lại, sửa đúng: "Kêu ta Tiểu tước gia."
Cô Nhai nhếch nhếch miệng, sửa lại xưng hô: "Tiểu tước gia sử dụng Lôi linh căn, bị người kia cảm ứng được. Thánh chủ e sợ bọn hắn gây bất lợi cho tiểu tước gia, đã đem bọn hắn giết, Long xà quả này coi như hai người bọn hắn bồi tội. Thánh chủ nói, trước khi Tiểu tước gia có năng lực tự bảo vệ mình, tốt nhất không nên dùng Lôi linh căn. Hiện giờ ở Lâm Xuyên, cũng không thái bình."
Mộ Khinh Ca nghe vậy hai mắt chớp động, híp mắt hỏi: "Nói như vậy, lúc ta mất đi tri giác, cảm giác được chủ nhân ngươi xuất hiện, không phải là ảo giác?"
Cô Nhai lặng yên một hồi, mới nói: "Đó là hình chiếu của Thánh chủ, ngài không ở tại Lâm Xuyên. Có lẽ cảm nhận được Tiểu tước gia sử dụng lôi linh căn, mới khiến ngài vội vàng chạy tới."
Thì ra, hắn thật sự đến.
Mộ Khinh Ca trong lòng chợt động. Hai hàng lông mày lại nhíu chặt: "Đến cùng vì cái gì, hắn không cho ta dùng lôi hệ, a, không cho ta dùng lôi linh căn?"
Đáp án vấn đề này, khiến Mộ Khinh Ca khó hiểu rất lâu.
Thế nhưng, Cô Nhai lại không có ý định trả lời, bóng dáng nhạt dần biến mất trước mắt Mộ Khinh Ca.
"Uy!" Mộ Khinh Ca ngăn cản không kịp, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Chủ nào tớ nấy, đều là khốn khiếp!"
Đúng lúc này, cửa phòng Mộ Khinh Ca bị đẩy ra.
Thanh âm Mộ Hùng truyền vào: "Thằng nhãi ranh, mắng ai đấy?"
Mộ Khinh Ca sửng sốt, biết Mộ Hùng cuối cùng dành thời gian tới hưng sư vấn tội.
Quả nhiên, Mộ Hùng đầu tiên muốn biết vì sao nàng đột nhiên có thể tu luyện.
Cũng may trong lòng Mộ Khinh Ca đã sớm nghĩ kĩ lý do, đem tất cả đẩy cho lão yêu quái Tư Mạch kia.
Soạn tốt nguyên nhân, nói cho Mộ Hùng.
Người sau trầm mặc một hồi, mới lần nữa hướng nàng xác nhận: "Con nói là, Thánh Vương điện hạ giúp con thay đổi thể chất, còn chỉ đạo con tu luyện? Thậm chí còn tặng một quyển Thiên cấp võ kỹ cho con?"
Mộ Khinh Ca điềm nhiên gật đầu.
Dù sao lời này nửa thật nửa giả, Mộ Hùng cũng không thể đi tìm Tư Mạch đối chất.
"Tốt tốt! Tốt! Ông trời cuối cùng đối với Mộ gia ta có mắt!" Mộ Hùng xúc động thật lâu nói.
Nhìn lão nhân trước mắt, tuy rằng ông vẫn cường tráng, nhưng tang thương trong mắt lại khiến Mộ Khinh Ca không nhịn được thở dài.
Ngày tiếp theo, thân vệ đội được Mộ Khinh Ca phái đi tìm hiểu hướng đi đàn thú quay về Duệ thành, mang đến tin tức tốt đàn thú thối lui, tức khắc làm cho trên dưới Duệ thành lâm vào hoan hô.
Tin tức này, Mộ Khinh Ca đã sớm biết.
Nàng từ trong lời Cô Nhai đoán được. Nếu đầu sỏ gây nên đã bị Tư Mạch giải quyết, đàn thú bị đuổi ra này tự nhiên sẽ quay về gia viên, trở lại Tần Lĩnh.
Thời điểm mọi người hoan hô, Mộ Khinh Ca lặng lẽ gọi Mặc Dương tới, ghé bên tai hắn phân phó vài câu, Mặc Dương liền mang theo mấy chục thân vệ biến mất ở Duệ thành.
Chờ khi hắn lại lần nữa xuất hiện, đã là ngày thứ tư từ lúc bọn họ đến Duệ thành.
Mặc Dương phong trần mệt mỏi tìm được Mộ Khinh Ca cùng một chỗ với Mộ Hùng, khuôn mặt tuấn tú mang vài phần sắc bén.
"Tiểu tước gia, Hàn Thịnh chạy."
Mộ Khinh Ca sắc mặt trầm xuống.
Lúc này, Mộ Hùng mới biết được hai ngày này Mặc Dương biến mất đi đâu.
"Chạy? Hắn còn có thể chạy chỗ nào?" Mộ Khinh Ca nheo hai mắt lại, trong khoé mắt chợt hiện lãnh ý, khoé miệng câu lên nụ cười nguy hiểm.
...
Hàn Thịnh bị Mộ Khinh Ca tâm tâm niệm niệm, từ lúc truyền đến tin Duệ thành đại thắng, liền cuống quít trốn về Lạc Đô.
Trong lòng hắn biết rõ, Mộ Hùng nếu không chết, nhất định sẽ đến tìm mình phiền toái. Hắn phải tìm được người hắn có thể dựa, mới có thể bảo vệ tính mạng.
Thân là Đốc quân, không đi theo đại quân thủ ở tiền tuyến thì thôi, còn cắt xén quân nhu. Chờ Mộ Hùng đến, còn không ăn tươi nuốt sống hắn?
Hàn Thịnh ngày đêm gấp gáp trở lại Lạc Đô, ngay cả gia môn cũng không thời gian về, liền vội vàng vào cung, gặp Hoàng hậu tỷ tỷ của hắn.
Hàn hoàng hậu ở trong cung, nghe Hàn Thịnh cầu kiến, vốn tưởng rằng đại sự đã thành, đệ đệ mình tới báo cho mình tin vui. Lại không nghĩ đệ đệ này của nàng thành sự không có bại sự có thừa, thế mà lại nói cho nàng biết, kế hoạch thất bại.
Hàn hoàng hậu vẻ mặt âm trầm nhìn nam tử trung niên run rẩy đứng một bên, hận không thể quạt cho hắn mấy cái tát.
Thật vất vả chờ được cơ hội ngàn năm có một, nàng tỉ mỉ bố trí hết thảy, cư nhiên thất bại tốn công? Điều này làm cho nàng như thế nào tiếp nhận?
Đáng giận nhất là, hắn cái đệ đệ này chỉ là nghe nói Thú triều lui, Mộ Hùng không chết, liền bị doạ sợ tới mức chạy trở về, căn bản không biết Duệ thành đã xảy ra chuyện gì. Thú triều hung mãnh dị thường như thế, như thế nào nói lui liền lui.
"Ngươi đúng là phế vật!" Hàn hoàng hậu phẫn nộ mắng.
Hàn Thịnh không dám nhiều lời, chỉ có thể chờ tỷ tỷ phát tiết xong nộ khí trong lòng.
Hắn cũng hy vọng Mộ Hùng chết a, hắn cũng sẽ không sợ hãi như vậy. Chính là ông trời không thu Mộ Hùng, hắn có biện pháp nào?
Hàn Thịnh ủy khuất hồi lâu, mới ngượng ngùng mở miệng: "Tỷ tỷ, tỷ mau ngẫm biện pháp, chờ Mộ Hùng trở về chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đệ. Đệ chính là đệ đệ duy nhất của tỷ a, hơn nữa cũng là vì Thái tử chất nhi mới lưu lạc như thế."
"Ngươi gấp cái gì?" Hàn hoàng hậu tức giận nói.
Nàng đi qua đi lại hồi lâu, suy tư nên ứng đối thế nào. Mộ Hùng chết, Hoàng thượng đương nhiên sẽ không nói thêm cái gì. Nhưng Mộ Hùng không chết, để trấn an hắn, Hoàng thượng thật sự sẽ ném người ra chịu tội thay.
Cùng Tần Thương phu thê nhiều năm, Hàn hoàng hậu đối với Hoàng đế lạnh lùng ích kỷ thấu hiểu rất rõ.
Nhíu nhíu mày, Hàn hoàng hậu đối với đệ đệ nói: "Ngươi bây giờ lập tức trở về, viết xong tấu chương, hướng Hoàng thượng thỉnh tội. Trong tấu chương nói mình đốc chiến bất lợi, thúc giục quân nhu chậm chạp, hại Mộ gia quân bị hao tổn. Làm bệ hạ trách phạt ngươi, trị ngươi đắc tội."
Hàn Thịnh vừa nghe, sắc mặt tức khắc đại biến, thất thanh hô: "Tỷ tỷ, tỷ đây là giúp đệ đệ, hay là hại đệ đệ a?"
"Ngu xuẩn!" Hàn hoàng hậu mắng: "Ngươi nhất định phải đi trước Mộ Hùng, khiến bệ hạ trị tội ngươi. Chờ Mộ Hùng trở về, muốn tìm ngươi phiền toái cũng khó. Bởi vì hắn không thể trái lại thánh chỉ bệ hạ!"
Được chỉ điểm, Hàn Thịnh hiểu ra, lập tức cáo lui rời khỏi cung, dựa theo tỷ tỷ phân phó đi bố trí.
...
Mười ngày sau, Tần quốc Lạc Đô.
Đô thành uy nghiêm tráng lệ, sáng sớm hôm nay, bá tánh đều sôi nổi chen chúc ra ngoài, vây quanh hai bên đường.
Quân hộ thành đứng hai bên đường phố, ngăn cản đám đông kích động, khống chế trật tự.
Hôm nay, là ngày chiến thần Tần quốc Mộ Hùng thắng lợi trở về.
Trận đánh Thú triều hung mãnh kia, đã sớm truyền đến Lạc Đô, dân chúng sinh sống ở đây biết rõ, nếu không phải có lão tướng quân mang theo Mộ gia quân ở biên quan liều chết phòng ngự, bọn hắn đã sớm trở thành đồ ăn trong miệng Thú tộc.
Vì vậy, đối với lần nghênh đón này, bọn họ đều mang theo chân thành, đều muốn tiếp những dũng sĩ này về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.