Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp Lưu Nhiên
______________________
Thế nhưng...
Nếu không muốn chết, nàng phải tìm ai giải độc?
Bạch Tịch Nguyệt trong mắt phức tạp hiện lên thần sắc thống khổ. Đối với nữ tử, trong sạch trọng yếu như thế nào. Mà giờ khắc này, nàng vì mạng sống, bắt buộc phải qua loa cho xong sao?
"Đều là ngươi! Đều là ngươi hại ta!" Bạch Tịch Nguyệt rống giận, chẳng sợ kéo thương thế trên ngực, nàng cũng không hề hay biết.
Nếu Mộ Khinh Ca chịu cứu nàng, mặc dù sau đó nàng sẽ không cam lòng và khó chịu, nhưng cũng xem như là lựa chọn miễn cưỡng có thể tiếp thu. Nhưng Mộ Khinh Ca lại vứt bỏ nàng, lựa chọn cứu Trường Nhạc công chúa.
Vậy còn nàng?
Nên tìm ai tự cứu? Gã sai vặt trong phủ, hay là thị vệ? Hoặc là người qua đường? 
Nghĩ đến khả năng này, hận ý trong lòng nàng đối với Mộ Khinh Ca liền nhảy lên tới đỉnh. 
Mộ Khinh Ca, ngươi đợi đấy! Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận ngày hôm nay đã đối xử như vậy với ta.
"Cô nương... Cô nương..." Bộ dạng Bạch Tịch Nguyệt lúc này, khiến Lục Chi sợ hãi, không dám tới gần.
"Thay y phục cho ta, ta muốn xuất phủ." Bạch Tịch Nguyệt đột nhiên bình tĩnh phân phó.
Nàng mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại nôn nóng vô cùng.
Nàng nhất định phải giải độc trước khi dược lực hoàn toàn bộc phát, mà chuyện này tuyệt không thể truyền ra ngoài. Biện pháp duy nhất chính là xuất phủ tìm người giải độc, chờ độc giải xong, lại đem người nọ giết!
Đem kế hoạch trong lòng tính toán tốt, Bạch Tịch Nguyệt trong mắt một mảnh lạnh băng, tràn ngập sát ý.
"Cô nương, trên người ngài có thương tích, lúc này sao có thể xuất phủ?" Lục Chi khuyên nhủ.
"Bảo ngươi chuẩn bị liền chuẩn bị đi, đâu ra nhiều lời nói nhảm như vậy?" Bạch Tịch Nguyệt giận mắng, thời gian cấp bách, nha đầu này lại còn lải nhải, thật là hận không thể tát một cái, giết cho xong chuyện.
Lục Chi bị rống khiến tâm can run lên, sắc mặt trắng bệch đi xuống chuẩn bị.
Bạch Tịch Nguyệt trước mặt người khác nhu nhược ôn hòa, cũng chỉ có nha hoàn bên người nàng ta biết được bản tính chủ tử.
Rất nhanh, Bạch Tịch Nguyệt liền thay xong bạch y vô nhiễm, bên ngoài khoác thêm một kiện áo choàng che giấu.
Chuẩn bị tốt hết thảy, Bạch Tịch Nguyệt chịu đựng cơn đau ngực truyền đến, còn có xao động lan tràn từ bụng tới khắp tứ chi, cảnh cáo Lục Chi: "Ngươi lưu lại trong phòng, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào. Nếu có người tới hỏi, ngươi nói ta trong phòng nghỉ ngơi, không thể bị quấy rầy."
Lục Chi vội vàng gật đầu.
Bạch Tịch Nguyệt quay người rời khỏi phòng.
Lấy công lực của nàng, muốn không bị phát hiện rời khỏi Mộ phủ không khó. Huống chi, nàng quen thuộc địa phương và thời gian thủ vệ Mộ phủ đổi vị trí tuần tra.
Mang theo hận ý và không cam lòng xuất phủ, Bạch Tịch Nguyệt trong lòng lại có chút sợ hãi.
Nàng nên tìm ai? Tìm người nào?
Lập tức, một loại bất lực ập vào trong lòng. Phảng phất, giữa thiên địa này, nàng giống như bèo dạt lẻ loi trơ trọi, không nơi nương tựa, càng không có người để ý.
Dòng người rộn ràng trên đường cùng nàng không có nửa điểm quan hệ.
Những nam tử xa lạ hỉ nộ kia, đều làm nàng buồn nôn. Nàng sao có thể để cho những kẻ phàm phu tục tử kia làm...
Không khỏe trong người, đã dần dần hòa hoãn. Nhưng, Bạch Tịch Nguyệt đã lâm vào hận ý mãnh liệt căn bản không chú ý đến điểm này. Giờ phút này, trong đầu nàng ta chỉ có một ý niệm, chính là không nhanh chút tìm người giải độc, nàng sẽ chết rất khó coi.
Trong lúc hoảng hốt, Bạch Tịch Nguyệt đụng phải một người.
Thân thể mềm mại như liễu ngã ra sau, một bàn tay đúng lúc kịp thời ôm eo nàng, đem nàng kéo lại.
Bạch Tịch Nguyệt ngước mắt vừa thấy, nhìn rõ ràng khuôn mặt người đang ôm eo nàng tiến vào đáy mắt, nàng ta giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, kích động nói: "Duệ Vương, cứu ta!"
Mới vừa từ hoàng miếu thả ra, Tần Cẩn Hạo nhíu mày, ngũ quan lạnh lùng mang theo một tia nghi hoặc.
Bị phạt yên tĩnh suy nghĩ trong hoàng miếu ba tháng, nhưng bởi vì mẫu phi hắn trong hậu cung nỗ lực, làm hắn sớm bỏ được lệnh cấm. Phiền muộn lúc trước khiến tâm tình hắn cực kém, chuẩn bị cùng vài tùy tùng ra cửa giải sầu, lại không nghĩ cư nhiên đụng phải Bạch Tịch Nguyệt sống nhờ Mộ phủ.
Càng làm cho hắn không thể tưởng được chính là, lời nói đầu tiên sau khi hai người gặp mặt, cư nhiên là nàng muốn hắn cứu nàng.
"Bạch cô nương làm sao vậy?" Tần Cẩn Hạo bất động thanh sắc hỏi.
Gương mặt tuấn lãng lạnh nhạt ngày đêm tơ tưởng đột nhiên xuất hiện trước mắt Bạch Tịch Nguyệt, điều này khiến cho nàng cảm giác đây tất cả đều là trời cao an bài. Chân mệnh thiên tử đã định trước của nàng chính là Duệ Vương.
Thân thể cùng tư tưởng dày vò, nàng rốt cuộc nhịn không được nhào vào trong ngực Tần Cẩn Hạo, gắt gao ôm thắt lưng hắn, căn bản không quan tâm giờ phút này đang trên đường cái.
Hành vi lớn mật của Bạch Tịch Nguyệt, khiến ánh mắt Tần Cẩn Hạo lạnh lùng.
Hắn mới vừa bỏ lệnh cấm, không nghĩ muốn ngay lúc này lây dính tin đồn nhảm gì.
Hướng tùy tùng sau lưng nháy mắt ra dấu, người sau ngầm hiểu rời đi, hắn mới thoáng đẩy Bạch Tịch Nguyệt ra, nỗ lực dùng thanh âm ôn nhu hỏi: "Phía trước có trà lâu, ta đã sai người đi chuẩn bị. Bạch cô nương không bằng đi cùng ta, uống chút trà, đem tâm tình bình tĩnh lại, rồi hãy nói chuyện gì xảy ra cũng không muộn. Nếu là chuyện bổn vương có thể giúp, bổn vương quyết không chối từ."
Bạch Tịch Nguyệt sao sẽ phản đối?
Duệ Vương chính là thuốc cứu mạng trời cao ban cho nàng, vô luận thế nào nàng đều sẽ không bỏ qua.
Huống chi, nàng có lòng tin. Một khi nàng cùng Duệ Vương có phu thê chi thực, tương lai hậu vị Tần quốc nhất định là của nàng!
Đến lúc đó, cái gì Mộ phủ, cái gì Mộ Khinh Ca, còn có Thái tử kia, nàng đều nhất nhất trả thù, làm cho bọn họ trước mặt nàng thống khổ cầu xin.
Bạch Tịch Nguyệt theo Tần Cẩn Hạo đi vào trà lâu, tiến nhã gian.
Lúc này, nàng cảm thấy thân thể mình đã bắt đầu run rẩy, không cách nào tiếp tục nhẫn nại.
Thời điểm Tần Cẩn Hạo châm trà, nàng gấp gáp mở miệng: "Điện hạ, ta có chuyện quan trọng muốn nói, có thể hay không khiến những người khác rời đi trước?"
Động tác Tần Cẩn Hạo khẽ dừng, ngước mắt nhìn về phía nàng. Đích xác thấy vội vàng trong mắt nàng, mới đối với tùy tùng tâm phúc nói: "Được rồi, các ngươi đi xuống trước đi."
Tùy tùng tâm phúc tự nhiên không có dị nghị, đồng loạt ly khai.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn dư lại hai người Tần Cẩn Hạo và Bạch Tịch Nguyệt.
"Bạch cô nương, hiện tại có chuyện gì ngươi có thể nói." Tần Cẩn Hạo mở miệng.
Đúng a! Không có thời gian rồi.
Bạch Tịch Nguyệt run rẩy đứng lên, khẩn trương mím môi, trong mắt như nước nhìn Tần Cẩn Hạo, đột nhiên cởi bỏ áo choàng trên người mình, mặc kệ nó rơi xuống đất.
Tần Cẩn Hạo con mắt hơi co lại, sắc mặt căng thẳng hỏi: "Bạch cô nương, ngươi đây là vì sao?"
Bạch Tịch Nguyệt hai hàng lệ chảy ra, liều lĩnh nhào vào trong ngực Tần Cẩn Hạo, ôm chặt hắn, gần sát ngực hắn, nghe thanh âm trái tim đập lên trong lồng ngực, dùng thanh âm run rẩy nói: "Điện hạ, cứu cứu Tịch Nguyệt. Muốn ta đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.