Edit: Diệp Lưu Nhiên _____________________ Tần Diệc Dao vốn định sau khi gặp Mộ Khinh Ca, đem sự tình nói xong liền rời đi. Nhưng bây giờ, lại không muốn cứ vậy rời khỏi. Mà Bạch Tịch Nguyệt... Lần trước nàng đi tìm Duệ Vương, nhưng bị cho ăn bế môn canh. (*) (*) Bế môn canh: mang ý nghĩa cự tuyệt, từ chối gặp khách. Sau lại phải hao tốn một phen công phu, nàng mới thăm dò được Duệ Vương bị phạt ở hoàng miếu ba tháng, không thể gặp được trong một thời gian. Duệ Vương vì sao bị phạt, nàng trước sau không biết. Vì vậy, lúc này nàng đi theo Trường Nhạc công chúa đến rừng đào, chính là muốn từ miệng Mộ Khinh Ca nghe ngóng tin tức. Nàng tin tưởng, lấy sự coi trọng của Mộ Khinh Ca đối với Duệ Vương, tất nhiên biết rõ chuyện gì xảy ra. Nếu chưa đạt thành mục đích, nàng cũng không muốn rời đi. Ấu Hà và Hoa Nguyệt đứng sau Mộ Khinh Ca, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều có chút mờ mịt. Thế nào lúc ở trong phủ, vị công chúa điện hạ sốt ruột muốn gặp tiểu tước gia, bây giờ gặp được rồi, sao lại không nói gì? "Công chúa, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ mở miệng. Mấy người đứng trong rừng, hoa rơi đầy trời, mắt to đối mắt nhỏ là chuyện gì xảy ra? Tần Diệc Dao mím môi, thần tình lạnh nhạt hiện lên một tia ngượng ngùng, lại ra vẻ đạm mạc trả lời: "Cảnh sắc nơi này không tồi, vừa đi vừa nói chuyện." Nhất thời đoán không ra tâm mỹ nhân, Mộ Khinh Ca đành phải đuổi kịp. Có mỹ nhân cảnh đẹp làm bạn, nhưng tâm tư Mộ Khinh Ca không đặt vào đó. Nàng còn đang suy nghĩ, Trường Nhạc công chúa vì cái gì chủ động tìm mình. Từ lần tiếp xúc trước đó, vị công chúa điện hạ này phải là không hy vọng cùng mình lui tới mới đúng chứ. Cho dù ngày ấy ở trong cung nàng xuất thủ tương trợ, lúc sau đó, hai người cũng lại không có xuất hiện cùng nhau. Trừ phi... "Công chúa, Thái hậu có gì phân phó sao?" Mộ Khinh Ca đột nhiên nói. Tần Diệc Dao dưới chân nhẹ dừng một chút, đôi môi khẽ mím, ánh mắt sâu kín nhìn qua: "Chẳng lẽ, chỉ khi hoàng tổ mẫu hạ chỉ, ta mới có thể tới tìm ngươi?" Ách... "Tự nhiên không phải." Mộ Khinh Ca khóe miệng khẽ rút. Hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, tựa hồ đem Bạch Tịch Nguyệt quẳng ra một bên. Điều này khiến cho trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta, nhìn bóng lưng hai người càng không tốt. Tầm mắt Tần Diệc Dao nhìn qua bốn phía rừng đào, nói: "Nghe nha hoàn bên người ngươi nói, hôm nay hẹn ngươi ra đây chính là vị Thiệu gia kia?" Cái này cũng không có gì phải giấu giếm. Mộ Khinh Ca không suy nghĩ nhiều liền gật đầu. Thấy Mộ Khinh Ca thừa nhận, Tần Diệc Dao do dự một chút lại nói: "Về sau, ngươi nên ít cùng hắn lui tới. Ta nghe nói thanh danh của hắn... có chút không tốt." Ngữ khí lời này đã mang theo điểm thân cận, tuy rằng ngữ điệu vẫn lạnh băng, lại không hề đối giống người xa lạ như trước. Nhưng lại làm cho Mộ Khinh Ca thần sắc lạnh lẽo, dừng lại bước chân, trêu tức nói: "Thanh danh của hắn không tốt? Chẳng lẽ công chúa không biết, thanh danh của ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Hoàn khố Lạc Đô, hắn xếp thứ hai, ta xếp đệ nhất." Nguyên bản, nàng còn định nhẫn nại bồi vị công chúa này. Không nghĩ, một câu nói của nàng, khiến cho Mộ Khinh Ca mất hết hứng thú. Căn bản không để ý nàng nghĩ như thế nào, đi nhanh trước tới chỗ cùng Thiệu mập mạp tách ra lúc trước. "Sao đang nói chuyện tốt, đột nhiên lại như vậy?" Hoa Nguyệt nhẹ giọng hỏi Ấu Hà một câu, vội vội vàng vàng đuổi theo Mộ Khinh Ca. Tần Diệc Dao sững sờ, nhìn bóng dáng Mộ Khinh Ca, cũng biết mình tựa hồ nói sai. Nhưng, mình là muốn tốt cho hắn. Mang theo ủy khuất, nghĩ sự tình lần này đến đây còn chưa nói ra, nàng mang theo người cũng đuổi theo. Bạch Tịch Nguyệt không người chú ý, sau khi hai người kia rời khỏi, suy nghĩ một chút, mang theo Lục Chi nhanh theo sau. "Cô nương, tiểu tước gia không để ý tới chúng ta, chúng ta vẫn nên trở về đi." Lục Chi không thể so với Bạch Tịch Nguyệt thực lực đã ở hoàng cảnh trung giai, thở hồng hộc chạy theo, vội nói. Bạch Tịch Nguyệt làm sao nghe nàng? Bước chân nàng không ngừng, trong miệng trả lời: "Hôm nay, ta nhất định phải thăm dò được chuyện Duệ Vương vì sao bị phạt. Mới có thể biết kế tiếp nên như nào." Nàng xem trọng Duệ Vương, ái mộ Duệ Vương. Trừ bỏ bởi vì bề ngoài Duệ Vương xuất chúng, còn có khí chất lãnh ngạo cùng thiên phú hơn người, chính là nhìn trúng địa vị thân phận của hắn. Nếu tính toán tốt, nói không chừng tương lai nàng có thể trở thành hoàng hậu một nước. Nhưng, nếu Duệ Vương bị thất sủng, mất đi khả năng đoạt vị, như vậy nàng phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc có đáng giá đặt cược toàn bộ trên người hắn không? Trước mắt, nàng có ưu thế. Ở Mộ phủ, địa vị của nàng rất đặc biệt. Mộ Liên Dung hy vọng nàng có thể gả cho Mộ Khinh Ca, mà Duệ Vương đối với thái độ của nàng cũng hơi có thay đổi. Hết thảy, đều ở trên tay nàng. Cho nên, nàng cần thu thập càng nhiều tin tức chuẩn xác, phân tích rốt cuộc nên dựa vào ai, tương lai có thể đứng chỗ càng cao. Đúng rồi! Hoàng đế còn có hoàng tử khác. Bạch Tịch Nguyệt đột nhiên nghĩ đến vừa rồi trong lúc Mộ Khinh Ca cùng Trường Nhạc công chúa nói chuyện, xuất hiện một cái xưng hô Hiền Vương. Nàng nhớ mang máng phong hào này, chỉ biết vị hoàng tử này rất ít xuất hiện. Còn có Đông Cung Thái tử hiện giờ... Tay Bạch Tịch Nguyệt giấu trong ống tay áo, hơi hơi nắm chặt. Đột nhiên, nàng cảm giác có lẽ lựa chọn của mình không dừng lại ở Mộ Khinh Ca và Duệ Vương. Đương nhiên, nếu như không có gì ngoài ý muốn, Duệ Vương vẫn là nhân tuyển tốt nhất của nàng. Dù sao, nàng thật sự đối với hắn động tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]