Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp Lưu Nhiên
______________________
"Đồ nhi ngoan, thấy sư phụ sao không lễ bái?"
Trong bóng tối giữa rừng cây, phảng phất người trước mắt này mới chân chính là ma quỷ. Giờ phút này muốn lấy mạng đoạt hồn. 
Mộ Ca không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho hắn chậm rãi tới gần. 
Càng ngày càng gần! 
Mượn ánh lửa của đèn lồng trong tay, Mộ Ca thấy rõ diện mạo của hắn dưới lớp mũ.
Thế nhưng, một khắc nhìn thấy rõ kia, trong lòng nàng không nhịn được hít ngụm khí lạnh. Thật sự là, quá khác loài. Mộ Ca dám chỉ lên trời thề, hai đời nàng gộp lại nhìn xem thì đây là bộ dạng xấu xí nhất đấy. 
Ngũ quan trên gương mặt, quả thực có thể sánh với tai nạn xe cộ, thảm không nỡ nhìn. 
Coi như tính tình nàng lạnh nhạt, đột nhiên nhìn thấy gương mặt này, tiểu tâm can vẫn nhịn không được run rẩy.
Bộ dạng xấu xí này không phải là trời sinh, mà là sau khi bị cái gì đó tàn phá mới biến thành cái dạng này. Khuôn mặt đầy đờm, còn không ngừng chảy ra nước mủ. Ngũ quan sớm đã vặn vẹo đến thoát ly phạm trù của con người. 
"Khặc khặc, vi sư đã quên, ngươi không động đậy được." Bắc Minh lão nhân đột nhiên âm u nở nụ cười. Ánh mắt nhìn về phía Mộ Ca tràn ngập lạnh lẽo. 
Bỗng nhiên, từ trên người hắn tỏa ra vầng hào quang màu tím nhạt, xen lẫn giữa quang mang còn mang theo sương mù màu đen. 
"Tử cảnh!" Trong mắt Mộ Ca mãnh liệt co rụt, tràn ngập khó tin. 
Không phải nói tử cảnh như lân giác phượng mao sao? Không phải nói Tần quốc chỉ có hoàng thất có một vị sao? Vậy cái gì xảy ra trước mắt nàng đây? 
Mộ Khinh Ca ngươi chính là một vũng hố! Có biết đang chọc phải ai không? 
Trong lòng Mộ Ca gào thét. 
Trong mắt lại càng ngày càng bình tĩnh. 
"Đồ nhi, ngươi đi bằng hai chân quá chậm, làm trễ nải việc của sư phụ. Không bằng để sư phụ mang ngươi đi đoạn đường?" Nói xong, ánh sáng tím mang theo sương đen, giống như có sinh mệnh kéo tới, bao lấy thân thể Mộ Ca thành một cái kén hình người.
Hết thảy tới quá đột ngột, khiến cho nàng căn bản không kịp phòng ngừa. 
Mộ Ca bị quấn lại bên trong "cự kén", đột nhiên cảm thấy thân thể bay lên không trung. Sau đó, bắt đầu bay nhanh mà đi. 
Nàng không cảm thấy cái gì khó chịu, duy nhất khiến nàng lo lắng là cơ thể không nhúc nhích được. 
Trong lòng yên lặng đếm, đang lúc Mộ Ca đếm tới một trăm hai mươi chín, nàng đột nhiên cảm thấy thân thể mình phút chốc đáp xuống. Cả người hung hăng rơi xuống mặt đất. 
Ánh sáng tím chợt biến mất, lúc hông tiếp xúc với vật cứng, truyền đến đau đớn kịch liệt. 
Tê! 
Tuy mông là nơi có nhiều thịt nhất, nhưng cảm giác từ trên độ cao không trung rơi xuống, vẫn làm Mộ Ca cảm thấy nửa người đều tê dại. 
"Đây là đâu?"
Lúc tiếp xúc tới mặt đất lạnh lẽo gồ ghề, Mộ Ca liền phát giác được bản thân đã khôi phục năng lực hành động. 
Nàng trước tiên, bắt đầu định hướng vị trí hoàn cảnh của mình. 
Nơi này, dường như là một cái sơn động. 
Âm lãnh, không khí ẩm ướt, còn có bốn phía mặt tường gập ghềnh, làm trong lòng Mộ Ca có bước đầu suy đoán. 
Nói không chừng, đây là nơi ở của Bắc Minh lão nhân trong miệng Mộ Khinh Ca. 
Ánh mắt Mộ Ca khẽ lóe, bất động thanh sắc dò xét bốn phía. 
Đây thật sự là một sơn động, trên đỉnh còn có không ít thạch nhũ, đá nhọn đảo ngược thỉnh thoảng nhỏ xuống giọt nước. Sơn động không lớn, khoảng chừng gần năm mươi bình phương. 
Mộ Ca nhìn một chút quanh động, ánh mắt lập tức tập trung vào trên một đan lô. Bên cạnh lò đan, có không ít giá đựng, phía trên chồng chất các loại hoa cỏ, tản mát ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Mộ Ca con mắt híp lại. 
Mộ Khinh Ca từng nói qua, nàng sở dĩ bái một quái nhân làm sư phụ, chính bởi vì người này là một Luyện Đan Sư. Nghe nói, có thể luyện ra dược làm thay đổi thể chất phế vật của nàng.
Mà nàng làm những chuyện như vậy, chính là muốn thành công nghiên cứu chế tạo ra loại thần dược này, không ngừng vì Bắc Minh lão nhân thử dược.
Con mắt Mộ Ca trầm xuống. 
Tối nay, Bắc Minh lão nhân gọi nàng tới, chẳng lẽ là... 
Loảng xoảng! 
Một bình sứ màu đen bị người ném tới, lăn xuống trên cẩm bào của Mộ Ca. 
Tiếp theo, thanh âm Bắc Minh lão nhân lạnh lùng truyền đến: "Đây là đan dược vi sư mới luyện chế, đem nó ăn vào, rồi nói cho vi sư phản ứng của thân thể."
Đen tối trong mắt Mộ Ca hiện lên một tia sát ý, ngước mắt nhìn về phía Bắc Minh lão nhân. Lại thấy hắn ngồi trên một chiếc giường, cũng không nhìn nàng, mà là cầm trong tay một cái chai trong suốt. Bên trong có một đoàn ánh sáng lục sắc tựa hồ đang cố gắng giãy giụa. 
Không thể giải thích, Mộ Ca cảm giác được đoàn lục quang kia chính là linh hồn Mộ Khinh Ca.
Cái ý nghĩ này vừa tiến vào đầu, trong lòng Mộ Ca liền lộp bộp một tiếng. Nàng cẩn thận nhìn về phía Bắc Minh lão nhân, tựa hồ muốn từ sắc mặt hắn nhìn ra một ít manh mối. 
Thế nhưng, khuôn mặt Bắc Minh lão nhân bị bóng tối bao phủ, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra khóe miệng của hắn xuất hiện một tia tươi cười cổ quái. 
"Chẳng lẽ hắn nhìn ra điều gì!" Trong lòng Mộ Ca rùng mình. 
Bắc Minh lão nhân hiển nhiên có thể nhìn thấy hồn phách, đây là vì cái gì, Mộ Ca không biết. Nàng hiện tại chỉ quan tâm Mộ Khinh Ca sẽ bị Bắc Minh lão nhân làm gì, hắn có biết đó là linh hồn Mộ Khinh Ca hay không, mà mình... 
Bản thân mượn xác hoàn hồn, là bí mật Mộ Ca chuẩn bị cất kín đến chết dưới đáy lòng. Nếu bị người trước mắt biết được, mà đối phương lại bất động thanh sắc, vậy hắn tột cùng là đang tính toán cái gì? 
Dưới ánh mắt lập lòe của Mộ Ca, thanh âm của Bắc Minh lão nhân lại lần nữa truyền ra, so với lúc trước ác liệt hơn vài phần. 
"Còn thất thần làm gì? Cho là mình đột nhiên có thể tu luyện, trở thành hoàng cảnh đỉnh phong, là có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta? Hừ."
Hai mắt Mộ Ca mở to.
Thực lực của nàng hiện giờ, cư nhiên bị Bắc Minh lão nhân liếc mắt liền nhìn thấu? 
Đột nhiên, một trận gió âm thổi qua. 
Bóng người màu đen đến trước mặt Mộ Ca. Con mắt nàng co rút lại, sâu trong mắt phản chiếu một gương mặt xấu xí kinh khủng. 
Cằm bị người gắt gao kiềm giữ, loại cảm giác không khống chế được lần nữa kéo tới, như cũ khiến Mộ Ca không thể kháng cự. 
Miệng bị ép mở ra. Chai đan dược cũng được mở ra, đan dược trong chai hóa thành một tia ý thức rót vào miệng nàng. 
Dược vào miệng liền tan, mang theo mùi hôi thối tanh tưởi khó diễn tả, làm cho người buồn nôn. 
Sau khi đan dược bị Mộ Ca ăn vào, nàng mới cảm thấy cằm của mình buông lỏng, người cũng ngã xuống. 
Bên tai, truyền đến thanh âm khinh miệt và cao ngạo: "Hừ, không biết điều."
Mộ Ca nằm rạp trên mặt đất, trong mắt lạnh lẽo như băng. 
Chưa đủ! Còn chưa đủ! Còn chưa đủ mạnh mẽ! 
"A... "
Đột nhiên, cảm giác quặn đau trong bụng truyền đến, nhanh chóng truyền khắp tất cả tứ chi xương cốt, tựa như bị vạn côn trùng cắn toàn thân. 
"Dược lực phát tác!"
Trên trán Mộ Ca nhỏ xuống mồ hôi lạnh, gắt gao cắn chặt môi, không để cho mình hừ ra một tiếng. 
Đau, Mộ Ca không sợ. Cũng có thể nhịn. Thế nhưng, loại đau này làm cho người cảm nhận được sinh mệnh trôi qua. Mộ Ca tận mắt nhìn da thịt trên tay mình chậm rãi hư thối, phát ra mùi tanh tưởi. Hơn nữa có thể khẳng định, thân thể mình đã từng trải qua chuyện này. 
"Cái này không phải là dược vật cải thiện thể chất, mà là độc dược tra tấn người!" Cho dù Mộ Ca không hiểu dược lý, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được tính chất dược Bắc Minh lão nhân cho nàng ăn vào. 
"Đáng giận! Chẳng lẽ muốn ta nhìn tận mắt thân thể mình hư thối mà chết?" Mộ Ca phẫn nộ không cam lòng.
Đáng tiếc, trước mặt Bắc Minh lão nhân, nàng chỉ giống như một con nít, không hề có năng lực tự vệ. 
Chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. 
Đột nhiên, cơn đau đớn trong cơ thể dường như chạm phải thứ gì, một cỗ dòng suối thanh lưu từ đan điền Mộ Ca tuôn ra, nhanh chóng chảy đến xương cốt tứ chi nàng, đem chất độc tùy ý trong cơ thể nàng bức ra. 
Cơn đau, chậm rãi dịu dần. 
Mộ Ca khiếp sợ nhìn thịt hư thối trên cánh tay mình, giống như thời gian đảo ngược, khôi phục như lúc ban đầu. 
Đây là có chuyện gì? 
Chẳng lẽ là do thuốc cải tạo gien? 
Mộ Ca táo bạo phỏng đoán. 
Nháy mắt sau đó, trong miệng Mộ Ca phun ra một bãi máu màu đen tràn đầy mùi hôi thối, đau đớn toàn thân biến mất không thấy gì nữa. Ngược lại, có một loại Linh lực khác tiến vào trong cơ thể nàng, khiến cho tu vi của nàng lại tăng tiến thêm một tia. 
Mặc dù, một tia đó không đáng kể, nhưng đúng là có tăng rồi. 
Tuy nhiên Mộ Ca không chú ý tới một tia biến hóa này, mà là chăm chú nhìn vào bãi máu đen dưới đất. Mùi này nàng rất quen thuộc, khi thân thể nàng tiếp nhận thuốc cải tạo gen, trong cơ thể liền bài xuất ra máu đen như vậy. Hơn nữa số lượng giờ phút này lại hơn gấp chục lần. 
Nguyên bản, nàng cho rằng thể chất phế vật của Mộ Khinh Ca sau khi qua cải tạo, bài xuất ra tạp chất cơ thể. 
Nhưng bây giờ nàng đã hiểu rõ, những thứ máu đen này là độc tố nấp trong cơ thể Mộ Khinh Ca! Nơi phát ra, chỉ sợ cùng Bắc Minh lão nhân này thoát không được quan hệ. 
Mộ Ca chậm rãi ngẩng lên, nhìn về phía Bắc Minh lão nhân đang không chú ý tới nàng. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.