Editor: Diệp Lưu Nhiên
Hai trăm roi, cho dù là cao thủ lục cảnh, cũng sẽ sống dở chết dở.
Mộ Khinh Ca là ai? Một phế vật mà thôi. Đừng nói là lục cảnh, ngay cả xích cảnh thấp nhất cũng không phải, lại dám phát ngôn bừa bãi muốn thừa nhận hai trăm roi?
Hắn điên rồi sao?
Hay muốn lấy tiến làm lùi, khiến lão tướng quân không đành lòng?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhao nhao suy đoán dụng ý của Mộ Ca.
Những ánh mắt nhìn về phía trên đài cao, có khinh miệt, có giễu cợt, có nghi hoặc, còn có thờ ơ.
Ngay cả Mộ Hùng cũng thần sắc khó dò, tựa hồ đang suy nghĩ có nên ngăn cản Mộ Khinh Ca điên cuồng hay không.
Ánh mắt Tần Cẩn Hạo đen tối, thấy không rõ lúc này hắn suy nghĩ cái gì. Điều hắn biết cũng không phải thế này.
"Đánh!" Thời gian dài không thấy xuống roi, Mộ Ca không vui nhìn về phía người thi hành.
Người sau bị ánh mắt lăng lệ ác liệt của nàng quét qua, trong lòng không hề sinh nửa ý phản kháng, trong tay cầm roi dài giơ lên cao, hướng phần lưng của Mộ Ca hung hăng vung xuống.
Ba -!
"A..."
Thanh âm của cây roi vang lên, Mộ Ca cắn chặt răng che lấp đi tiếng rên rỉ.
Sau khi một roi này rơi xuống, quần áo mới thay của Mộ Ca lập tức bị xé rách, huyết dịch thấm ra.
Bốn phía, hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả ánh mắt đều biến thành khiếp sợ.
Mộ Hùng nhăn lại lông mày bỗng thả lỏng, bàn tay đang siết chặt cũng buông ra. Chỉ là trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1011926/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.