Tôn Dương sau khi giết tên cầm đầu xong lại nâng kiếm chỉ về phía một trong hai tên còn lại, tuy đây là lần đầu tiên hắn đánh nhau là lần đầu tiên giết người, nhưng hắn không có cảm giác gì là rung sợ hay tội lỗi, bởi vì hắn làm vậy hoàn toàn là xuất phát từ lòng căm hận, hắn hận những kẽ đã diệt sát cả thôn cả cha mẹ hắn, hắn hận vì những kẽ đó chỉ xem những bình dân như hắn chỉ như sâu kiến cỏ rác, muốn giết liền giết, bởi vì hắn là người sống sót hắn nhất định không cho phép bất kì kẽ nào chà đạp tôn nghiêm của mình và những người đã khuất kia, không cho phép bất kì kẽ nào xem thường mình và những thân nhân bằng hữu của mình bởi vậy hắn nhất định phải giết, găp một tên giết một tên, giết đến khi nào hết hận giết đến khi nào không còn ai dám xem rẽ bọn hắn nữa mới thôi....
Hai tên kia thấy Tôn Dương chỉa kiếm về phía mình chỉ bỏ lại một câu lập tức ôm thương tích bỏ chạy..... Tiểu tử Cẩu Lang Bang sẽ không tha cho ngươi...
Thế nhưng Tôn Dương cũng không có ý đuổi theo, bởi vì lúc này hắn thương thế quá nặng không thể áp chế được nữa, vết thương trước ngực bị một kiếm chém xuống tách ra một đường lòi cả xương trắng máu chảy không ngừng khiến sắt mặt hắn trở nên trắng bệch cộng thêm vết thương trên tay trái bị một kiếm xuyên qua bây giờ mới cảm giác đau nhức không chịu nỗi, sở dĩ Tôn Dương có thể giết tên cầm đầu kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-pham-nhan/94371/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.