“ n Địa Tướng trung kỳ đỉnh phong, vậy mà lại không thể đột phá “ Tại một mật đạo nào đó bên trong tòa thành trì, Tôn Dương từ trong tu luyện tĩnh lại ánh mắt có phần kinh ngạc khi kiểm tra tu vi của chính mình, hắn thầm cảm thán một tiếng đúng là tu vi càng lên cao thì càng khó đột phá. Đã ba ngày trôi qua, sau trận chiến tối hôm đó hắn không có rời đi mà vẫn chọn ở lại tòa thành này để tăng lên cảnh giới tuy nhiên hắn đã tiêu hao hết một lượng lớn Nguyên Đan linh và Nguyên thạch mà vẫn không thể đột phá cảnh giới, làm cho hắn không khỏi than thở, đồng thời hắn cũng thử nghiên cứu sơ qua về một số trận Pháp trong trí nhớ xem như thế nào. Trải qua trận chiến với hôm trước khi đối diện với trận Pháp của người kia, hắn cảm thấy bản thân mình vẫn còn quá xem thường sự cường đại về phương diện này, một trận hôm đó nếu như không phải người thần bí kia nương tay thì có lẽ mình đã không thể an ổn như vậy rồi, một trận Pháp mà người kia tùy ý vung tay liền bố trí ra đã phải khiến bản thân mình phải cố sức như vậy, nếu không phải hắn điên cuồng cưỡng ép xuất thức thứ hai của Đạp Phá Tinh Vân thì sẽ không bao giờ thoát ra được trận Pháp đó.
Thở dài một hơi hắn liền duỗi người đứng dậy, ánh hắn hữu thần chuyển động liền không phát hiện thấy mấy nữ nhân kia, không biết là các nàng đã đi đâu rồi, ba ngày trước trước khi hắn tiến vào trạng thái nhập định tu luyện đã có nói qua với các nàng một tiếng tin chắc là các nàng cũng không thể cứ như vậy mà rời đi, đang lúc hắn vừa đi ra khỏi mật đạo vừa lẩm bẩm, ánh sáng mặt trời vừa chiếu vào chói mắt thì cũng là lúc này một giọng nói thánh thót trong veo mang theo sự vui mừng vang lên bên tai Tôn Dương, sau đó hắn có cảm giác cánh tay của mình bị ôm lấy ép vào chỗ nào đó vừa mềm mềm có cảm giác đàn hồi rất là thoải mái “ Tôn Dương ca ca huynh tỉnh lại rồi “ giọng nói này không phải của ai khác mà chính là cô nàng Tuyết Kỷ, nàng vốn là một tiểu cô nương rất hiếu động lanh lơi thích nhảy nhót lung tung, tự nhiên là kiểu người không an phận ngồi một chỗ, thế nhưng trong ba ngày này nàng như biến thành một người khác, Kiều Mộng Cầm rũ nàng đi đâu nàng cũng nhất quyết không chịu đi, cứ ngồi ru rú ngây ngốc bên cạnh Tôn Dương suốt ba ngày vừa nhìn hắn vừa cười tủn tỉm cũng không biết là nàng đang nghĩ cái gì.
“ Ừ… Chỉ có mình nàng ở chỗ này sao? Còn hai cô nàng kia đi đâu rồi? “ Tôn Dương mặt không đỏ tim không đập vẫn lơ đễnh trên mặt lại treo một nụ cười thân thiện, hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của Tuyết Kỷ không nhanh không chậm hỏi.
Tuyết Kỷ như cũng ý thức được điều gì đó không đúng, cảm thấy như ngực của mình đang bị ép lệch qua một bên vội vàng nhìn lại nàng liền “ A “ lên một tiếng cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng lên lập tức buông tay của Tôn Dương ra ngượng ngùng nói “ Mộng Cầm tỷ tỷ đã ra ngoài thành được một lúc rồi, chắc cũng sắp quay trở lại rồi “ “ Ừ vậy thì chúng ta cũng ra ngoài đi, ta cũng nên rời đi rồi “ Tôn Dương đáp một tiếng rồi dẫn đầu đi trước ra bên ngoài, hiện tại hắn cũng đang muốn nhanh chóng đi đến vùng trung tâm Sa Mạc Hoang Nguyên, thời gian đi vào đây cũng đã hơn hai tháng trôi qua rồi, chỉ còn chưa đến một tháng thì Hoang Nguyên thí luyện sẽ kết thúc, với lại hắn vẫn còn một mối bận tâm là cô nàng Đỗ Cẩm Linh kia, hiện tại cũng không biết nàng đã bị ném đến nơi nào rồi.
“ Tôn Dương ca ca huynh là muốn đi nơi nào? “ Tuyết Kỷ nghi hoặc ngước lên khuôn mặt kiều diễm ướt át nhìn Tôn Dương tò mò hỏi.
Nhìn cái bộ dạng này của Tuyết Kỷ, Tôn Dương quả thật dù đã có sức miễn dịch với mỹ nhân do thời gian dài ở với Cẩm Linh, thế nhưng vẫn không tránh khỏi sự rung động khi nhìn vào cô nàng đẹp đến yêu nghiệt giống hồ ly tinh này, hắn cố trấn định lại tinh thần ánh mắt di chuyển về phía trước không dám lại nhìn thẳng vào cô nàng này nửa, hắn sợ mình chịu không nổi chỉ đành cười khổ một tiếng nói “ Ta đang muốn đi đến Sa Mạc Hoang Nguyên, nghe nói nơi đó là trung tâm chiến đấu cuối cùng của các cường giả đỉnh phong “
“ A vậy mang muội đi cùng “ Tuyết Kỷ vui mừng kêu lên một tiếng sau đó lại bất giác giống như một thói quen lại ôm lấy cánh tay của Tôn Dương, hai người cứ như thế đã đi ra ngoài thành. Tôn Dương rảo bước đi trên đường thành nơi này vẫn một mảnh mua bán náo nhiệt, khi hắn vừa xuất hiện thì lại càng mang đến một trận càng huyên náo hơn, những người đã từng chứng kiến qua trận chiến của ba ngày trước lúc này nhìn thấy Tôn Dương thì thập phần sợ hãi, nguyên một đám người không tự chủ được mà tránh ra xa giống như là gặp quỷ. Còn có rất nhiều người trong ba ngày nay cũng đã đi đến nơi này, bọn họ không hiểu vì sao đám người ở đây ai nhìn thấy Tôn Dương cũng đều sợ hãi như vậy, bất quá có một vài kẻ thông minh vừa nhìn cũng hiểu được một người mà có thể khiến nhiều người vừa nhìn thấy đã sợ hãi như vậy, đây tự nhiên là thực lực của người kia đã chấn nhiếp bọn họ, thế nhưng bên cạnh đó vẫn luôn có một số kẻ không an phận thích tìm phiền toái, có rất nhiều ánh mắt đủ loại ganh ghét đố kỵ hoặc trực tiếp bỏ qua Tôn Dương mà nhìn chằm chằm vào cô nàng xinh đẹp bên cạnh hắn ánh mắt lộ rõ sự thèm thuồng dâm tà không hề che dấu.
Tuyết Kỷ nhăn cái mũi nhỏ nhắn khẽ hừ một tiếng, trong mắt đẹp lướt qua một tia lãnh quang ý định muốn xông lên tẩn cho mấy tên đê hèn khốn kiếp kia một trận, hiển nhiên là nàng rất chán ghét những ánh mắt đầy dục vọng của bọn chúng, nhưng mà nàng còn chưa kịp lao lên thì cánh tay đã bị Tôn Dương nắm lại khẽ vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ của nàng mà lắc đầu ý bảo mặc kệ bọn chúng, xong hắn lại làm như không có chuyện gì, tùy tiện kéo tay Tuyết Kỷ đi lướt qua đám người rồi ngồi xuống một cái sạp bày bán gần đó nhìn một nam tử ăn mặc rách rưới đang ngồi cúi gầm mặt bộ dáng như đang ngủ gật. Tôn Dương nhìn lướt qua người này trông có vẽ như lôi thôi rách nát, tuy không thấy rõ khuôn mặt nhưng hắn mơ hồ cảm giác được một loại khí chất trầm ổn rất bình tĩnh từ trên thân người này phát ra, ánh mắt hắn thầm đánh giá nam tử một hồi rồi thu lại chuyển xuống nhìn một khối đá màu đen to cỡ nắm tay đang nằm lộn xộn với những Viên đá khác, Tôn Dương nhất tay cầm Viên đá lên đưa đến trước mặt nam tử hỏi “ Viên đá màu đen này bán thế nào? “
“ Ba nghìn nguyên đan linh hoặc ba mươi nghìn huyền đan linh không trả giá. “ Nam tử kia vẫn cúi gầm mặt không thèm nhìn vật trên tay Tôn Dương là gì trực tiếp đưa ra một cái giá rồi bỏ thêm một câu chốt cứng lại không cho Tôn Dương có cơ hội trả giá.
Một đám người xung quanh nghe tên nam tử kia hô ra một cái giá trên trời cho một cục đá đen thui kia thì lập tức trợn mắt, họ cho rằng tên này rõ ràng là muốn chém người thắt cổ, ba nghin nguyên đan linh dễ kiếm vậy sao, lại nói đến ba mươi nghìn huyền đan linh tuy phẩm chất thấp hơn nguyên đan linh một chút, nhưng mà muốn thu gom đủ ba mươi nghìn Viên thì biết giết Oán linh đến bao giờ mới đủ. Nhưng ngoài dự liệu của bọn hắn là Tôn Dương rất nhẹ nhàng đáp một tiếng “ Được thành giao “ nghe lời này tên nam tử đang có bộ dạng lười nhác kia ánh mắt cũng chợt lóe lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu ánh mắt có thần nhìn lướt Tôn Dương một cái trong lòng lại càng thêm kinh ngạc, sau đó hắn lại làm bộ duỗi lưng uể oải rồi ngáp một cái không mặn không nhạt phun ra hai chữ “ Thanh toán “
Tôn Dương làm việc cũng rất mau chóng, ngón tay phất lên một cái liền xuất hiện một cái giới chỉ ném cho nam tử kia mắt cũng không nháy lấy một cái, làm cho nguyên một đám người phải há mồm than thở với tên nhà giàu mà bị ngốc này “ Mẹ nó bỏ ba nghìn nguyên đan linh mua lấy một cục đá đen như cục than không biết để làm gì, không lẽ cái thứ đồ chơi đó là bảo vật thượng cổ sao?“ Nguyên một đám người xì xào nghị luận, nhưng mà Tôn Dương mảy may vẫn không thèm để ý, một đống nguyên đan linh kia dù sao cũng không phải của bản thân mình, ném đi cũng không tiếc, sở dĩ hắn có nhiều nguyên đan linh như vậy là vì một trận chém giết kia hắn đã thu lấy toàn bộ chỉ giới của bọn họ coi như cũng thu được một khối tài phú không nhỏ. Lại nói đến Viên đá màu đen này tuy nhìn thì rất bình thường, thoạt nhìn chỉ giống như một cục than trông không có vẻ gì đặc biệt cả, thế nhưng lúc trước khi hắn đứng gần với Viên đá này thì đột nhiên một trong những tầng phong ấn mà Thánh Hoàng đã phong ấn bên trong trí nhớ của hắn mơ hồ rung lên dữ dội, kiểu như muốn phá vỡ phong ấn để thoát ra vậy.
Còn một điểm nửa đó là bên trong Thần Phách cũng đột nhiên có dị động, một hiện tượng làm cho Tôn Dương vui mừng đó là xung quanh thân Thần Phách lúc này lại hiện lên hư ảnh những loại linh thảo và thú đan đang chậm rãi xoay chuyển, mà hư ảnh mười gốc linh thảo kia thì hiện tại lại có một gốc nhấp nháy lóe sáng, đã có kinh nghiệm lần trước cho nên lần này nhìn thấy hiện tượng này thì hắn chắc chắn ở xung quanh đây đang có cây linh thảo trân quý này xuất hiện, chính là Tẩy Huyết Mạch thảo một trong mười loại thảo dược cần để tu luyện thân thể công pháp Tinh Cang Biến. Những loại linh thảo này Huyền Trân cũng đã từng nói qua, chúng trân quý đến nổi một chúa Tể của rừng rậm U Minh như nàng có lật tung cả U Minh lên cũng tìm không ra được vài gốc, thế nhưng hiện tại ở gần đây lại xuất hiện một gốc hắn nhất định phải tìm kiếm không thể bỏ qua, Tinh Cang Biến là công Pháp luyện Pháp Thân cực kỳ biến thái, tuy nhiên điều kiện tu luyện lại quá hà khắc, Tôn Dương mới chỉ luyện ra được một chút da lông mà đã đòi hỏi cần phải có thiên tài địa bảo bực này rồi, nếu như chính thức tu luyện thì sẽ cần tài nguyên khủng bố đến mức nào nữa đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]