Đứng ngay bên dưới toà Thiên Môn, lúc này Phan Thanh Xương đang buồn bực rầu rĩ cùng mang theo sự nghi hoặc, hắn ngó trái nhìn phải quay trước nhìn sau, nhưng chung quy lại không hề nhìn thấy cái Thiên Môn chết dẫm đó đâu cả. Với lại trong lòng hắn thầm nghĩ “ Đây vốn là một trận pháp, không có lý nào lại ngây ngốc trong này gần cả ngày mà không có chuyện gì, ngoài việc tìm cái Thiên Môn kia hơi khó khăn một chút ra thì còn lại không hề có sự hung hiểm nào cả, thật dễ dàng như vậy sao? “
Vì vậy hắn mang theo vẽ mặt hồ nghi hỏi… “ Ta nói này, các ngươi có lầm không? Dù sao đây cũng là trận pháp nhưng vì sao ta lại thấy nó yên ắng lạ thường đến như vậy? Còn cả cái Thiên Môn này cứ như vậy mà tìm ra rồi đập phá là xong sao? “
Tôn Dương nghe hắn hỏi như vậy liền nhún nhún vai vẽ mặt lãnh đạm nhìn lại đống xương trắng khắp nơi kia rồi rùng mình một cái nói… “ Ngươi nha, nên an phận một chút đi, không có hung hiểm là tốt lắm rồi ak… Những gì mà ngươi nhìn thấy chưa chắc đã là thật đâu nha..”
“ Ngươi nói vậy là sao? Ta ngây ngốc trong này cả ngày nào thấy có cái nào nguy hiểm như trong truyền thuyết đâu.” Phan Thanh Xương nghe vậy thì lập tức nhảy dựng lên phản bác.
Tôn Dương cười lạnh một tiếng “ Ồ vậy sao, vậy ngươi có muốn xem mà thưởng thức một chút không? “
“ Xem, xem cái gì? Phan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-pham-nhan/2334104/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.