Chương trước
Chương sau
Edit: Jun
Các cô nương tham gia tiệc tuyển phi lục tục ra về, chỉ có Thanh Thanh cùng Thiên Thuỷ tạm thời lưu lại. Bởi vì Đoạn Tiêu không thể lập tức rời Minh Cung nên Thanh Thanh đành phải chờ hắn. Nàng chờ, Mộ Dung Thiên Thuỷ tự nhiên cũng muốn chờ.
Thời điểm các vị cô nương rời đi, ai nấy đều dùng ánh mắt ai oán nhìn Thanh Thanh. Giống như Thanh Thanh là cường đạo đã đoạt đi tài vật của các nàng vậy.
Các cô nương ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều rất hâm mộ Thanh Thanh có được Đoạn Tiêu. Nhất là hai tỷ muội họ Vân kia, tròng mắt trừng đến độ sắp rớt xuống tới nơi. Nhưng cho dù tròng mắt có rớt xuống cũng vô dụng, Đoạn Tiêu đã thuộc quyền sở hữu của Thanh Thanh, các nàng chỉ có thể nhìn chứ không thể động vào.
Lênh đênh trên biển vài ngày, rốt cuộc đã nhìn thấy đất liền. Ở trên đảo nhỏ sinh hoạt hơn mười ngày, đột nhiên nhìn thấy đất liền quả thực có chút thích ứng không nổi.
Thanh Thanh vốn định ngay lập tức trở về Vô Tranh sơn trang, Đoạn Tiêu lại lo lắng cho thân thể của nàng, quyết định trước tiên nên nghỉ ngơi vài ngày. Nàng không bị say tàu nhưng hắn biết nàng thực sự không quen. Mấy ngày nay ở trên thuyền Thanh Thanh quả thực ăn rất ít, thoạt nhìn đã có vẻ gầy đi một chút.
Đoạn Tiêu mang theo Ám Dạ cùng Ảnh Tử đồng hành, chủ yếu là để cho họ bảo hộ Thanh Thanh. Thanh danh của hắn ở trên giang hồ là dạng gì hắn tự nhiên hiểu rõ, cũng biết những kẻ muốn đối phó hắn nhiều không đếm được. Nay Thanh Thanh đã trở thành hôn thê của hắn, mấy tên tiểu nhân vô sỉ không có đạo đức kia rất có khả năng sẽ nhằm vào nàng. Võ công của hắn mặc dù rất cao nhưng cũng có lúc sơ sẩy.
Một đám người bọn họ ai nấy đều là tuấn nam mỹ nữ, còn có hai vị lạnh như băng đi theo sau, thế nên phi thường thu hút sự chú ý của người khác. Đi trên đường cái, có rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ.
Thanh Thanh quả thực đã mệt mỏi, đối với việc đi dạo phố đã không còn bao nhiêu hứng thú. Nàng ôm lấy cánh tay Đoạn Tiêu, tựa vào trên người hắn. Ngồi thuyền vài ngày mệt mỏi quá a. Nhược nhi cùng Thiên Thuỷ thì khác, hứng chí bừng bừng chạy loạn khắp nơi.
"Thanh Thanh, ngươi xem!" Nhược nhi cùng Thiên Thuỷ đứng trước một sạp bán mặt nạ, mỗi người cầm lấy một cái gắn vào trên mặt, hướng về phía Thanh Thanh nhăn mặt.
"Tiểu thư, Nhược nhi xinh đẹp không?" Trên mặt Nhược nhi đeo một cái mặt nạ hình mỹ nữ.
Thanh Thanh vô lực liếc mắt nhìn nàng một cái:
"Khó coi muốn chết!" Mặt nạ chính là mặt nạ, cho dù có là mặt nạ xinh đẹp như thế nào cũng không thể biến người ta thành mỹ nữ.
"A." Nhược nhi buông mặt nạ, thất vọng nhăn mặt nhăn mũi.
"Thanh Thanh, đến đây, ngươi cũng chọn một cái đi." Thiên Thuỷ buông mặt nạ hướng nàng ngoắc tay "Đến a."
Hai mắt Thanh Thanh vừa đảo:
"Ấu trĩ!" Nàng quả thực đã mệt mói. Nếu là bình thường, nàng tuyệt đối sẽ chạy qua đó góp vui.
Đoạn Tiêu cảm nhận được sự khác thường của Thanh Thanh, đưa tay xoa trán của nàng.
"Không thoải mái sao?"
"Không có a, chỉ là không quen ngồi thuyền."
Ở hiện đại nhiều năm như vậy nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa ngồi thuyền.
Hoàn hảo, không có sốt!
"Đi chơi một lúc nàng sẽ cảm thấy thoải mái."
Hắn biết rõ tính tình của nàng, hiện tại thì nói mặt nạ ấu trĩ, nhưng chờ đến lúc tinh thần tốt lên, nàng nhất định sẽ thích thú.
"Chàng đi theo người ta a."
Thanh Thanh chu mỏ hờn dỗi:
"Chàng không đi thiếp cũng không đi." Nàng nhìn thấy bạn bè của mình cùng bạn trai đi dạo phố đều là như vậy a. Nàng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, Đoạn Tiêu là mối tình đầu của nàng nên càng hy vọng được ở bên cạnh hắn, tìm cảm giác được yêu thương.
"Đi thôi." Hắn cẩn thận đỡ lấy nàng, đi đến trước sạp bán mặt nạ.
Thanh Thanh cười hì hì cầm lấy một cái mặt nạ hình ác quỷ đưa cho Đoạn Tiêu:
"Này cho chàng." Còn bản thân hứng chí bừng bừng tiếp tục chọn cho mình.
Đoạn Tiêu bật cười:
"Ta là ác quỷ?" Hắn đẹp trai như vậy nhìn thế nào cũng không giống ác quỷ.
Thanh Thanh cầm một cái mặt nạ nữ quỷ gắn vào trên mặt, giương nanh múa vuốt đến trước mặt Đoạn Tiêu.
"Thiếp chính là nữ quỷ."
Đoạn Tiêu bắt lấy mặt nạ của nàng, đổi lại một cái mặt nạ đáng yêu hình con thỏ.
"Nàng thích hợp với cái này." Nàng chỉ hợp làm con thỏ, không hợp làm ác quỷ.
"Không cần, thiếp muốn làm nữ quỷ. Chàng là ác quỷ, thiếp là nữ quỷ, cả hai chúng ta đều là quỷ." Thanh Thanh giống như con mèo hoang nhỏ, giành lấy mặt nạ trong tay Đoạn Tiêu.
Ám Dạ đứng ở đằng xa nhìn thấy hết thảy mọi việc, hắn quay qua Ảnh Tử bĩu môi:
"Ác quỷ nữ quỷ, trời sinh một đôi."
Ảnh Tử lườm hắn một cái:
"Chắc gì a, ác quỷ cùng nữ quỷ cũng có thể là..." Nàng lâm vào thế khó, không biết nên làm như thế nào.
"Ảnh Tử, ngươi thầm yêu Vương sao?" Khoé miệng Ám Dạ hiện ra một chút mỉm cười, quay qua trêu chọc Ảnh Tử.
Ảnh Tử lườm hắn:
"Nói linh tinh." Làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy mà một chút ăn ý cũng không có.
"Ngươi không phải không thích Thanh Thanh cô nương sao? Nàng thân thi
ện hiền hoà, làm Vương phi có gì không tốt?"
Ám Dạ cười rất bí hiểm:
"Chẳng nhẽ ngươi đang ghen tị."
"Ngươi..." Ảnh Tử bị hắn làm á khẩu không trả lời được. Nàng không thèm để ý đến hắn nữa. Trước lúc quay đi, Ảnh Tử hung hăng đá Ám Dạ một cước.
"Ngươi đi chết đi!"
Ám Dạ hừ một tiếng:
"Cứu mạng a, có người muốn mưu sát!"
Ảnh Tử liếc nhìn hắn, thần sắc thêm phức tạp. Nàng do dự, cuối cùng có nên đem chân tướng sự việc này nói ra hay không?
Ảnh Tử vừa định mở miệng thì Ám Dạ đột nhiên nhíu mày, hạ giọng nói:
"Ảnh Tử, có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."
"Ta không biết." Nàng tựa hồ không cảm nhận được.
"Tin ta đi, đối phương là một cao thủ, cẩn thận." Vương đang chơi đùa vui vẻ nên tính cảnh giác thấp đi rất nhiều, Thanh Thanh cô nương phải trông cậy vào sự bảo hộ của bọn họ.
"Đã biết." Hai người rất ăn ý bước đi, phân biệt đứng ở bên cạnh Đoạn Tiêu và Thanh Thanh.
Hai vị hộ pháp đi theo Đoạn Tiêu đã mười mấy năm, thói quen của hai người bọn họ hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Thời điểm hai người bọn họ không đứng song song mà đứng ở vị trí có thể tiếp ứng cho nhau, tuyệt đối là có chuyện bất thường. Hắn buông mặt nạ, kéo tay Thanh Thanh:
"Đi." Hắn vẫn như cũ tươi cười, trên mặt không có chút gì khác thường.
"Làm gì vậy?" Thanh Thanh trong tay còn cầm hai cái mặt nạ, đột nhiên bị Đoạn Tiêu kéo đi, nàng nhịn không được bất mãn nói thầm:
"Đang êm đẹp, đi làm gì?"
Đoạn Tiêu sợ nàng lo lắng nên không trả lời trực tiếp, kéo nàng đến gần mình, dịu dàng nói;
"Nơi này rồng rắn hỗn loạn, cẩn thận một chút."
Thanh Thanh hơi dẩu miệng:
"Nhược nhi, trả tiền a." Trong tay nàng cầm mặt nạ không buông, cũng không kịp trả tiền. Vân Thanh Thanh nàng không phải là kẻ trộm, việc lấy không đồ của người khác nàng làm không dược.
Mộ Dung Thiên Thuỷ là người tập võ, lập tức nhận thấy vẻ khác thường của Đoạn Tiêu và hai vị hộ pháp, nàng tuỳ tiện bỏ lại một thỏi bạc, lôi kéo Nhược nhi đuổi theo bọn họ.
Thiên Thủy nói thầm trong bụng:
"Làm cái gì, chỉ lo cho bản thân, quên mất ta cùng Nhược nhi."
Ba vị cao thủ đều theo sát bên người Thanh Thanh, đem nàng cùng Nhược nhi vứt qua một bên. Xem các nàng như không khí cũng chịu thôi, còn không thèm nhắc nhở các nàng có nguy hiểm, ba người kia thật sự rất đáng giận!
Mộ Dung Thiên Thủy vừa nói xong, một bàn tay đã để lên trên bả vai của nàng. Xuất phát là người luyện võ, có phản ứng là chuyện rất bình thường, Thiên Thủy quay đầu lại, đưa tay tung ra một chưởng. Đối phương sau khi tránh được chưởng phong của nàng cũng không có đánh lại.
"Thiên Thuỷ, ta là đại ca."
Mộ Dung Thiên Thủy lập tức thu chiêu, trừng lớn mắt nhìn cái tên vừa đánh lén nàng:
"Đại ca?" Đúng vậy, hắn đúng là Mộ Dung Thiên Lý.
"Mộ Dung công tử?" Nhược nhi ở một bên cũng trừng lớn mắt.
Thiên Thủy chớp chớp mắt, nghi hoặc nói:
"Đại ca, huynh tại sao lại ở chỗ này?"
Mộ Dung Thiên Lý trừng mắt liếc nàng một cái:
"Ta tới đón muội. Các cô nương khác bảy ngày trước đã đi ra, muội vì sao lại chậm trễ như vậy?" Từ bảy ngày trước, đã có rất nhiều cô nương lên bờ.
"Bởi vì muội đi cùng Minh Vương điện hạ."
Mộ Dung Thiên Thủy đắc ý dào dạt:
"Thuyền mà muội đi là thuyền chuyên dụng của Minh Vương nha. Còn có hai đại hộ pháp tự mình hộ tống."
Kỳ thật nàng hiểu rất rõ, chẳng qua là bản thân ăn theo Thanh Thanh mà thôi, người hai đại hộ pháp hộ tống là Thanh Thanh, không phải là nàng.
Bí mật khó giữ nếu để nhiều người biết, chuyện của Thanh Thanh cùng Minh Vương sớm đã lan truyền một cách ồn ào, chỉ cần là người có lỗ tai thì đều nghe thấy hết. Hắn tự nhiên cũng nghe được tin đồn kia. Lúc mới nghe được, hắn cảm thấy bản thân tan nát cõi lòng. Thanh Thanh mà hắn yêu cư nhiên nằm trong vòng tay người khác. Trải qua vài ngày tự nhủ, hắn tạm thời đem chuyện thương tâm này quăng ra khỏi đầu.
Hắn từng nghĩ mình có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng khi nhìn thấy Thanh Thanh cùng một nam tử xa lạ ở cùng một chỗ, trái tim lần nữa lại bị xé rách. Theo như hắn phỏng đoán, nam tử xa lạ ở cùng một chỗ với Thanh Thanh chính là Minh Vương trong truyền thuyết. Mà hắc y nam nữ ở phía sau bọn họ chính là Minh Vương tả hữu hộ pháp.
"Hộ tống muội sao?" Hắn cố nén đau lòng, tận lực làm cho ngữ khí của mình nghe có vẻ bình thản. Thời điểm Thanh Thanh ở cùng với hắn, nàng vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, ngay cả bàn tay của nàng đều không có đụng qua. TRong khi nàng và Minh Vương hiện giờ lại vô cùng thân thiết giống như vợ chồng. Hắn rất ghen tị, là hắn quen biết nàng trước, vì sao nàng lại không thương hắn?
"Là Thanh Thanh." Nói dối bị vạch trần, Thiên Thủy đành phải ngoan ngoãn thừa nhận .
"Chuyện của Thanh Thanh cùng Minh Vương đã lan truyền một cách rộng rãi, ta đều biết hết." Trong giọng nói của Mộ Dung Thiên Lý không giấu được vẻ cô đơn.
Mộ Dung Thiên Thủy cũng giống như Thanh Thanh phản ứng chậm chạp, cho đến khi nghe ra manh mối trong lời nói của Mộ Dung Thiên Lý mới nhớ tới việc đại ca của mình cũng thầm yêu Thanh Thanh. Nàng bối rối giải thích:
"Ách, đại ca a, kỳ thật..." Kỳ thật bây giờ có nói cái gì cũng đều là vô bổ.
Mộ Dung Thiên Lý miễn cưỡng cười vui:
"Không có việc gì, Vân Tĩnh đã nói cho ta biết, Thanh Thanh cho tới bây giờ vốn chưa từng thích ta. Lúc trước nàng sở dĩ nguyện ý gả cho ta, là bởi vì có nguyên nhân đặc biệt." Về phần là nguyên nhân gì thì hắn không hề biết.
"Đúng rồi, Vân Tĩnh đâu? Huynh tới đón muội, chắc cũng có người đến đón Thanh Thanh chứ?" Chuyện Thanh Thanh không được người nhà yêu thương nàng đã biết. Cho dù đến, cũng là đến đón Giang Nam song xu.
"Đương nhiên." Thời điểm Minh Cung đưa thiệp đến mời các vị tiểu thư danh môn khuê tú đã nói việc khi tiệc tuyển phi chấm dứt, Minh Cung chỉ tiếp không tiễn. Vì muốn bảo đảm an toàn cho nhóm mỹ nữ, trong nhà của các nàng đều đã phái người đến nơi đây tiếp đón.
"Người đâu?" Không phát hiện a.
"Nơi đó." Mộ Dung Thiên Lý chỉa chỉa chỗ Thanh Thanh đang đứng.
****
Thanh Thanh không thể tin được Vân Tĩnh cư nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này, nhưng hắn lại đột nhiên nhảy ra. Nàng bị Đoạn Tiêu 'kèm hai bên', đang trong lúc bất mãn thì Vân Tĩnh đột nhiên từ đâu nhảy ra chắn trước mặt bọn họ. Ám Dạ cùng Ảnh Tử không cần phân rõ địch ta lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn Vân Tĩnh đầy cảnh giác, tùy thời chuẩn bị xuất thủ. Mà Đoạn Tiêu ôm chặt lấy Thanh Thanh, để cho nàng càng thêm gần sát vào mình.
"Người nào?" Ánh mắt Ảnh Tử lạnh như băng, giống mũi tên nhọn bắn về phía Vân Tĩnh.
Một nữ tử rất lãnh khốc, Vân Tĩnh thản nhiên liếc nàng một cái. Hắn thu hồi tầm mắt quay sang nhìn Đoạn Tiêu, khẽ cười nói:
"Nói vậy vị này là Minh Vương." Truyền thuyết Minh Vương tuấn mỹ vô song, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hắn cố ý không nhìn Thanh Thanh, bộ dáng vô cùng thân thiết của nàng và Minh Vương là một sự đả kích quá lớn đối với hắn. Tuy rằng hắn đã sớm hết hy vọng với Thanh Thanh, nhưng thủy chung vẫn không có dũng khí thấy nàng cùng nam nhân khác thân thân mật mật.
Đoạn Tiêu cười khách khí:
"Vân gia Đại công tử." Đây là câu khẳng định, Đoạn Tiêu có thể khẳng định, vị thiếu niên xuất sắc trước mắt này chính là đại ca của Thanh Thanh.
"Minh Vương quả nhiên danh bất hư truyền."
Minh Vương ôm Thanh Thanh động tác nhanh đến cơ hồ thấy không rõ, bởi vậy có thể thấy được võ công của người này sâu không lường được.
"Vân đại công tử cũng vậy." Võ công của người này mặc dù kém hơn hắn nhưng cũng coi như là một cao thủ hiếm có trong chốn võ lâm.
Trong nháy mắt, hai nam nhân sinh ra cảm giác khâm phục lẫn nhau.
"Nói vậy vị huynh đài này chính là Ám Dạ hộ pháp." Ánh mắt Vân Tĩnh đảo qua Ảnh Tử.
"Còn vị cô nương này hẳn là Ảnh Tử hộ pháp."
"Vân đại công tử." Ám Dạ cùng Ảnh Tử khẽ gật đầu, lãnh đạm đáp lễ, động tác hai người bọn họ giống nhau như đúc, không hề có chút khác biệt nào.
"Đại ca, huynh đã quên ta." Thanh Thanh rốt cục tìm được cơ hội xen miệng vào.
Vân Tĩnh nhìn Thanh Thanh mỉm cười:
"Thanh Thanh, muội có khỏe không?"
"Ta tốt lắm." Ly khai Vân gia, không tốt mới là lạ.
"Tiểu muội vô lễ, đã khiến Minh Vương phải gánh thêm rất nhiều phiền toái, xin Minh Vương lượng thứ." Vân Tĩnh nói xong, ánh mắt dừng ở trên cánh tay đang ôm Thanh Thanh của Đoạn Tiêu. Ý tứ của hắn đã quá rõ ràng: Nàng là muội muội của ta, ngươi đừng có ôm nàng.
Đoạn Tiêu cố ý không để tâm đến ý tứ trong câu nói của hắn, ôm càng thêm chặt.
"Thanh Thanh là thê tử của, tại sao lại nói là phiền toái? Cho dù là phiền toái, ta cũng vui vẻ chấp nhận."
Thanh Thanh bất mãn nhếch cái miệng nhỏ nhắn, dùng sức đạp Đoạn Tiêu một cước.
"Chàng mới là người phiền toái chứ." Vân Tứ tiểu thư nàng khi nào thì biến thành phiền toái?
"Hảo, là ta phiền toái." Thời điểm cùng nàng nói chuyện, ngữ khí cùng thần sắc của Đoạn Tiêu bất giác hiện lên một tia dịu dàng.
Nhìn một màn này, Vân Tĩnh quả thực rất khó chịu. Nhưng hắn cố nén lại, làm bộ không nhìn thấy.
"Đại ca, huynh đến đây làm gì?" Cho tới bây giờ, nàng mới nhớ tới việc hỏi nguyên nhân tại sao hắn lại có mặt ở đây.
"Đại ca đến đón muội về nhà." Giang Nam song xu có đủ năng lực tự bảo vệ mình, hắn sở dĩ xuất hiện ở nơi này, hoàn toàn là vì Thanh Thanh.
"Có Đoạn lang bảo hộ ta."
Thanh Thanh có chút chần chờ, cuối cùng cũng nói ra ý nghĩ của bản thân;
"Hơn nữa, ta không nghĩ sẽ về nhà." Nàng có thể đối với những người khác trong Vân gia vô tình, nhưng không cách nào nhẫn tâm với Vân Tĩnh.
"Muội muốn đi đâu?" Vân Tĩnh ngẩn người, không nghĩ tới nàng sẽ nói ra những lời như vậy.
"Ta sắp là thê tử của Đoạn lang, đương nhiên phải ở cùng một chỗ với chàng." Nàng tạm thời không nghĩ sẽ cho hắn biết thân phận thực sự của nàng. Cái danh hiệu Vân tứ tiểu thư này quả thực rất chấn động, không thể nói ra dễ dàng như vậy.
"Muội là Vân gia Đại tiểu thư, tự nhiên phải xuất giá một cách đường đường chính chính, như thế nào có thể không danh không phận ở chung với hắn."
Thanh Thanh chán ghét Vân gia, đây là điều hắn đã biết từ lâu. Vân gia thiếu nợ Thanh Thanh quá nhiều, hắn hy vọng có cơ hội bồi thường cho nàng.
"Không cần, chỉ cần chúng ta thật tâm yêu thương đối phương là tốt rồi, không cầ
n để ý ánh mắt của thế nhân." Thanh Thanh thái độ thực bình tĩnh.
Không thể thuyết phục Thanh Thanh, Vân Tĩnh đành phải quay sang thuyết phục Đoạn Tiêu:
"Minh Vương, Thanh Thanh là Lưu Thuỷ sơn trang Đại tiểu thư, ngài đã có lòng muốn lấy muội ấy, tự nhiên sẽ lấy một cách đường đường chính chính, có phải hay không?"
Nghe nói Minh Vương là một nam nhân kiêu ngạo, nhưng nếu hắn thật sự yêu thương Thanh Thanh thì chắc sẽ không để cho nàng chịu bất cứ sự ủy khuất nào.
"Đây là chuyện đương nhiên."
"Một khi đã như vậy, xin Minh Vương cứ theo nghi lễ truyền thống mà làm." Muốn tay không bắt cóc muội muội của hắn? Nằm mơ!
"Cần gì phiền phức như vậy? Cứ trực tiếp nói với bên ngoài là ta đã chết."
Nàng ước ao mình không có quan hệ gì với Vân gia. Thực ra nàng vốn không phải Vân đại tiểu thư chân chính, tự nhiên cùng Vân gia nảy sinh quan hệ, điều đầu tiên Thanh Thanh nghĩ đến chính là hai chữ phiền toái.
"Người mà ta lấy là Thanh Thanh, tất cả đều theo ý của nàng mà làm ." Hắn còn lâu mới làm theo ý Vân Tĩnh.
Minh Vương và Thanh Thanh giống nhau ở một điểm là rất khó chơi. Hắn còn tưởng rằng Minh Vương có phong độ của một bậc chính nhân quân tử, ai mà biết hắn cũng xấu xa như vậy!
Vân Tĩnh bất đắc dĩ:
"Thanh Thanh, cho dù muội nguyện ý theo không hắn như vậy thì ít ra cũng nên dẫn hắn về nhà bái kiến cha mẹ chứ?"
"Thanh Thanh không phải nữ tử tùy tiện, cho dù Minh Vương ngài không để ý thanh danh của bản thân thì cũng nên suy nghĩ cho nàng." Giọng nói của Mộ Dung Thiên Lý đột ngột chen vào giữa bọn họ.
"Mộ Dung đại ca?" Thanh Thanh kinh ngạc, xúc động đến mức suýt nữa thì té xỉu. Xong rồi, lần này thì xong rồi, tình địch gặp mặt. Ba nam nhân cùng yêu nàng đã đến đông đủ, kế tiếp chắc chắn sẽ có trò hay để xem.
"Không biết Mộ Dung bảo chủ cùng Thanh Thanh có quan hệ gì?" Nam nhân này đối hắn thực không có thiện ý, nếu hắn đoán không nhầm, tên này hẳn là tình địch.
"Bằng hữu." Mộ Dung Thiên Lý thản nhiên liếc mắt nhìn Thanh Thanh một cái.
"A, chính là bằng hữu." Đoạn Tiêu cố ý nhấn mạnh hai chữ 'Chính là'.
"Làm sao?" Mộ Dung Thiên Lý nhìn Đoạn Tiêu với vẻ khiêu khích.
Hắn thừa nhận Minh Vương trong truyền thuyết thực sự rất xuất sắc, nam nhân như vậy quả xứng đôi với Thanh Thanh. Nhưng hắn chính là không cam lòng a, hắn vất vả lắm mới tìm được người mà mình thực lòng yêu thương, chẳng nhẽ cho qua chuyện dễ dàng như vậy sao.
"Bằng hữu của Thanh Thanh tự nhiên cũng là bằng hữu của ta." Đoạn Tiêu duy trì bộ dạng tao nhã, nhưng ánh mắt nhìn Mộ Dung Thiên Lý không ngừng biến đổi. Ánh mắt hai người ở trong không khí toé ra những tia lửa điện. Một người thần sắc bình thường, ánh mắt dịu dàng cùng đôi môi hơi mỉm cười. Một người sắc mặt khó coi, trong ánh mắt mang theo sát khí nồng đậm. Trải qua giao chiến, công lực của Mộ Dung Thiên Lý rõ ràng không đủ, khí thế cũng mất đi, bại trận một cách thảm hại.
Tình địch gặp mặt mắt sẽ toé lửa, những lời này cho đến tận bây giờ bọn họ mới có thể được kiểm chứng. Nếu không phải hiện tại không thích hợp, hai người họ rất khả năng sẽ xông vào đánh nhau.
Mắt thấy hai người tùy lúc có khả năng đánh nhau, Thanh Thanh lên tiếng phá tan bầu không khí u ám này:
"Nơi này là đường cái, đừng có mắt to trừng mắt nhỏ."
Đoạn Tiêu cười cười, dịu dàng nói với Thanh Thanh:
"Nàng mệt không? Tìm một chỗ nghỉ ngơi." Hắn dịu dàng là vậy nhưng ở trong mắt những người khác lại thập phần chói mắt.
"Mệt a." Thanh Thanh thành thực gật đầu.
"Đi thôi." Đoạn Tiêu ôm chặt thắt lưng của nàng, chính thức tuyên cáo quyền sở hữu.
Thanh Thanh đương nhiên biết ý tứ của Đoạn Tiêu, rất phối hợp ôm lấy bờ vai của hắn, tựa vào trên người hắn.
Mộ Dung Thiên Lý tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, cố nén lửa giận trong lòng.
Vân Tĩnh đồng tình liếc hắn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn Thanh Thanh cùng Minh Vương ở chung một chỗ, Mộ Dung Thiên Lý làm sao chấp nhận được? Còn hắn, chỉ cần Thanh Thanh hạnh phúc, hắn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Yêu một người, cũng không nhất định phải có được người đó. (quá cao thượng)
Làm cho nàng hạnh phúc, yên lặng đi theo bảo vệ nàng, đó cũng là một cách để yêu. Mộ Dung Thiên Lý rõ ràng chưa hề từ bỏ ý định với Thanh Thanh, từ đầu tới cuối dùng bộ mặt không mấy hòa nhã đối diện với Đoạn Tiêu. So với Mộ Dung, Vân Tĩnh phong độ có vẻ tốt hơn nhiều. Hắn vẫn cùng Đoạn Tiêu đàm luận vui vẻ, giống như đang nói chuyện với bằng hữu. Hai người bọn họ chỉ biết nói chuyện riêng, đã đem Thanh Thanh ném qua một bên. Duyên phận là thực là kỳ diệu, bọn họ thuộc loại người rất có duyên với nhau.
Thanh Thanh thậm chí suy nghĩ, hai nam nhân này có phải bởi vì nàng mà làm bộ thân thiết hay không. Sau nửa canh giờ nghe bọn họ thao thao bất tuyệt, Thanh Thanh mới buông tha cho ý nghĩ vớ vẩn của mình. Bọn họ thật sự vừa gặp đã thân thiết, không hề có chút liên quan gì với nàng. Nếu không có nàng, hai người họ cho dù là vô tình gặp nhau cũng sẽ trở thành bằng hữu.
Nghe Đoạn Tiêu cùng Vân Tĩnh thân thiết nói chuyện, Mộ Dung Thiên Lý giận sôi lên, cảm giác thù địch chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.
Loại không khí xấu hổ này giằng co một lúc lâu, sau đó vẫn liên tục xuất hiện trong bữa cơm.
Ánh mắt Mộ Dung Thiên Lý luôn luôn có ý vô tình liếc xéo Đoạn Tiêu. Nếu ánh mắt có thể giết người, trên người Đoạn Tiêu đã bị xuyên thủng đến n cái lỗ.
Mộ Dung Thiên Thủy phát giác đại ca của mình khác thường, đưa chân đá hắn một cước, nhỏ giọng nói thầm:
"Đại ca, huynh nhìn cái gì, mau ăn a."
"Không có gì." Mộ Dung Thiên Lý tức giận đáp lại một câu, vùi đầu vào ăn cơm.
"Đoạn lang, ăn cái này." Thanh Thanh tùy tiện gắp món ăn giống hệt để vào bát của Đoạn Tiêu, trực tiếp bỏ qua Mộ Dung Thiên Lý.
"Những món người ta làm còn ngon hơn thế này, về sau thiếp làm cho chàng ăn." Nàng cũng đâu có biết mình đã gắp cài gì, làm như vậy thuần túy là muốn nói cho Mộ Dung Thiên Lý quyết định của chính mình. Nàng đối Mộ Dung chính là tình bằng hữu, chưa bao giờ trộn lẫn tình yêu nam nữ.
"Thanh Thanh, muội xuống bếp lúc nào?" Vân Tĩnh không hiểu rõ ý tứ của nàng nên mới hỏi một câu. Trong trí nhớ của hắn, Thanh Thanh không học qua nấu nướng.
"Thanh Thanh đâu chỉ biết nấu nướng, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi." Mộ Dung Thiên Thủy vừa ăn vừa nói:
"Ta nói cho các ngươi, ở tuyển phi yến, nàng một người khiêu chiến tất cả các vị cô nương, mà không có một ai trong số bọn họ có can đảm để lên ứng chiến. Thanh Thanh là thiên hạ đệ nhất tài nữ nha, các ngươi không biết đúng không?"
Các vị thiên kim tiểu thư kia tất nhiên xấu hổ không dám đem chuyện này nói ra, thế nên đương nhiên bọn họ không biết chuyện này.
"Thiên hạ đệ nhất tài nữ?" Hai âm thanh đồng thời vang lên. Dù biết tài văn chương của Thanh Thanh rất giỏi nhưng không nghĩ tới nàng có thể giành được danh hiệu thiên hạ đệ nhất.
Thanh Thanh cúi đầu, xấu hổ cười đáp:
"Chê cười, chê cười. "Thiên hạ đệ nhất tài nữ? Nàng thuần túy chính là đạo văn, cũng không thể không biết xấu hổ mà nói lung tung.
"Đoạn huynh, huynh cùng Thanh Thanh vừa gặp đã yêu?" Thanh Thanh bất quá đến Minh Cung có hơn mười ngày, trừ bỏ vừa gặp đã yêu thì hắn cũng không cách giải thích nào khác. Vân Tĩnh rất ngạc nhiên, bọn họ trong lúc đó bắt đầu như thế nào.
"Đâu có? Chúng ta là lâu ngày sinh tình." Bọn họ đã quên biết từ lâu, cô nam quả nữ cùng nhau đồng hành đã vài tháng, Thanh Thanh chính là như vậy mới yêu thương Đoạn Tiêu.
Vân Tĩnh cảm thấy rất khó hiểu đôi mày khẽ nhíu lại:
"Lâu ngày sinh tình?"
"Đúng vậy, lần trước ta nghe thấy Mộ Dung nói muốn lấy ta làm thiếp, ta một mực rời nhà trốn đi. Kết quả liền gặp Điệp tỷ, sau đó bị nàng truy đuổi, trốn vào trong phòng của Đoạn lang. Sau đó bạc của ta bị mất, không có gì để trả tiền bánh bao, bị một đống người truy đuổi chạy trên đường. Là Đoạn lang giúp ta trả nợ, bốn mươi lượng a, hiện tại ta còn chưa có trả cho chàng....."
Thanh Thanh đang nói rất hăng say, đột nhiên phát hiện ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm nàng, thần sắc của mỗi người đều không giống nhau.
Đoạn Tiêu đang nhi ngờ. Hắn lúc nào quen biết nàng ? Còn thay nàng trả nợ bốn mươi lượng bạc? Tựa hồ có chuyện này thực, nhưng lại nghĩ không ra.
Mộ Dung Thiên Lý lại thất vọng, nếu không phải ngày đó bị Như Nguyệt hãm hại, có lẽ Thanh Thanh đã là tân nương của hắn. Cho dù không phải thì cũng sẽ không quen biết Minh Vương.
Vân Tĩnh thì kinh ngạc, duyên phận thật sự là thứ không thể nói rõ, Thanh Thanh cùng Minh Vương tựa hồ là duyên phận trời sinh, hắn đích thực không có cơ hội. Vốn tưởng rằng bọn họ nhất thời xúc động, không nghĩ tới là nước chảy thành sông.
Mộ Dung Thiên Thủy thầm mắt trợn trắng, thuận tiện mắng Thanh Thanh ngu ngốc. Lúc trước nàng đem bí mật này nói cho Thiên Thủy, từng muốn nàng thề không nói ra ngoài, hiện tại chính miệng nàng lại nói ra.
Nhược Nhi cùng Ám Dạ đơn thuần là tò mò, nàng khi nào thì nhận thức Minh Vương? Chẳng lẽ hai người này đã thông đồng với nhau từ trước?
Ảnh Tử kêu khổ thấu trời, đúng vậy, Thanh Thanh cô nương tuyệt đối chính là Tần Vân.
Thanh Thanh cười gượng hai tiếng:
"Không có gì, không có gì, mọi người ăn cơm." Nàng vùi đầu vào bát cơm, không dám tiếp tục nhìn bất cứ kẻ nào, coi như những lời vừa rồi chưa hề nói qua.
Ăn cơm xong, Mộ Dung Thiên Thủy lập tức đem Thanh Thanh kéo vào phòng.
"Đại tiểu thư của ta, những lời như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra. Ngươi không phải muốn giữ bí mật hay sao, ngươi còn muốn ta đem bí mật này ôm vào trong quan tài, hiện tại vì cái gì lại nói ra?"
"Ta nhất thời quên mất." Thanh Thanh không hờn giận nhếch miệng, kỳ thật nàng so với bất cứ kẻ nào đều buồn bực hơn.
"Quên mất? Nếu ngươi muốn cùng Đoạn lang của người một lần nữa bắt đầu thì nên hoàn toàn quên những chuyện đã xảy ra trước kia. Đừng có luôn miệng nhắc đến chuyện kết bái với người ta, ngươi tưởng mọi người đều hiểu hết sao."
Nếu Minh Vương nhớ lại tất cả mọi việc trước kia, hắn sẽ tiếp tục yêu Thanh Thanh hay sao? Dựa theo cách nói của Thanh Thanh, hắn thực lòng yêu thương nữ tử gọi là Vân Nhi kia. Nếu hắn nhớ lại hết thảy, chỉ sợ sẽ vứt bỏ Thanh Thanh. Vì bảo vệ tình yêu của chính mình, có thể nàng sẽ n
guyện ý làm thiếp.
"Lần sau sẽ không tái phạm nữa." Thanh Thanh thốt lên lời thề son sắt.
"Theo như ta đoán thì Đoạn đại ca thực sự thích ngươi." Mộ Dung Thiên Thủy lén lút liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, hạ thấp giọng:
"Thanh Thanh, có một chuyện không biết ngươi đã nghĩ tới hay chưa."
"Chuyện gì?" Lén lút như vậy người không biết còn tưởng rằng các nàng là trộm
"Chính là... Cái kia...." Nói xong lời cuối cùng, cái gì cũng không nghe ra được.
Thanh Thanh vươn cổ ra, cố gắng nghe cho rõ.
"Cái gì?"
"Chính là cái kia..." Thiên Thủy ấp a ấp úng, không biết nên nói như thế nào.
Thanh Thanh nhíu mày:
"Cái gì a?" Nàng ghét nhất là nói năng ấp a ấp úng bởi vì nàng sẽ không hiểu gì cả. Mộ Dung Thiên Thủy luôn luôn hào sảng, hiện tại vì cái gì ấp a ấp úng? Chuyện gì mà khó mở miệng như vậy?
"Chính là..." Thiên Thủy ho khan một tiếng, giọng nói càng thêm trầm thấp:
"Chính là... Ngươi không phải hoàn bích (ý là còn nguyên đó),ngươi dám khẳng định Đoạn đại ca của ngươi sẽ không để ý chuyện này?" Nàng vẫn rất muốn nói với Thanh Thanh, lại không biết mở miệng như thế nào.
Lời nói của Mộ Dung Thiên Thuỷ không thể nghi ngờ chính là cảnh tỉnh, nàng ấy nói quả thực rất đúng, nàng đích thực không còn nguyên vẹn. Ở cổ đại, nam nhân không phải rất coi trọng việc nữ nhân có còn trinh tiết hay không sao. Một ngày nào nàng đó cùng với Đoạn Tiêu lên giường, nếu hắn phát hiện nàng không phải hoàn bích, hắn sẽ nghĩ như thế nào về nàng? Sẽ cảm thấy nàng không sạch sẽ hay là cảm thấy nàng là nữ nhân tùy tiện?
Cổ đại không có kỹ thuật chữa trị màng trinh (sặc!),trời ạ, nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
"Ta không biết." Đoạn Tiêu là nam nhân kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối không thể chịu đựng được nữ nhân của mình bị những người khác chạm qua.
"Vấn đề này ta còn chưa có nghĩ tới." Ngay từ đầu, nàng chưa từng lo lắng vấn đề này.
"Nếu không... Ngươi chuốc cho hắn say, sau đem máu nhỏ lên trên giường?" Mộ Dung Thiên Thủy bắt đầu đề ra chủ ý.
Thanh Thanh nhịn không được trợn trắng mắt:
"Ngu ngốc, cái loại máu này cùng với máu bình thường không có giống nhau (có gì khác a? Đều là máu mà. Jun: ss ngây thơ vô số tội vậy, làm em nhỏ suy nghĩ lung tung rồi)."
Vừa rồi còn định khen Thiên Thủy thông minh, không nghĩ tới nàng ta ngay lập tức lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy. Đây điển hình là một chủ ý tồi tệ, tồi đến mức mốc meo!
"Chắc gì hắn đã biết." Thiên Thủy tiếp tục mở rộng chủ ý xấu của mình.
"Này.... Ngươi dám xác định hắn chưa từng quan hệ với nữ nhân?" Đầu Thanh Thanh lại to ra.
"Thanh Thanh." Mộ Dung Thiên Thủy mặt đỏ giống hệt như quả táo:
"Thanh Thanh, ngươi là nữ hài tử, nói chuyện..." Rất thô lỗ nha. Mộ Dung Thiên Thủy nàng tự nhận là hào sảng nhưng tuyệt đối không có khả năng dám nói ra những lời như vậy.
"Ách..." Thanh Thanh nói quá nhanh nên khi nói xong mới cảm thấy xấu hổ:
"Thực xin lỗi a, vừa rồi ta nói sai." Ở cổ đại, một nữ hài tử nói ra những lời như vậy quả thực chính là kinh hãi thế tục. Nếu bị mấy lão già cổ hủ nghe thấy sẽ nói nàng không biết liêm sỉ.
"Nếu hắn thực không... Vậy là được phải không?" Mộ Dung Thiên Thủy ôm tâm lý may mắn.
"Ngu ngốc." Mộ Dung Thiên Thủy thoạt nhìn thông minh, trên thực tế ngu ngốc đến mức không thể cứu nổi!
"Đúng nha, trong sạch của ngươi chính là bị hắn hủy diệt."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thanh ỉu xìu:
"Trong sạch của ta đích thực là do hắn hủy diệt, nhưng là hắn không biết a, ta làm sao giải thích cho hắn? Ta rốt cuộc cũng không thể nói trước khi hắn mất trí nhớ đã đem ta ăn sạch sẽ." Nếu nàng thực nói như vậy, Đoạn Tiêu nhất định sẽ nghĩ nàng đang nói xạo.
"Ngươi có thể nói với hắn như vậy a." Khuôn mặt đỏ tươi của Mộ Dung Thiên Thuỷ nghiêm lại, nhỏ giọng nói thầm:
"Thời điểm hai người các ngươi làm cái...kia, ngươi có nhớ kỹ điểm đặc biệt trên người hắn hay không." Nàng tốt xấu gì cũng là cô nương chưa xuất giá, hỏi cái loại vấn đề này... Mắc cỡ chết di được..
"Làm gì?"
"Làm chứng."
Thanh Thanh bất đắc dĩ vỗ về cái trán:
"Bó tay, ta không biết khen ngươi ngu ngốc hay là khen ngươi thông minh. Hắn đã không nhớ rõ ta, cho dù tìm được chứng cớ thì thế nào? Nếu làm không tốt hắn sẽ nghĩ ta cố ý điều tra hắn." Ngay cả dấu vết trên người hắn cũng điều tra, hắn sẽ nghĩ nàng là cuồng tình!
Thiên Thủy bị Thanh Thanh mắng, hổ thẹn cúi đầu:
"Ta chỉ muốn tìm biện pháp đối phó với hắn thôi mà, để phòng ngừa vạn nhất xảy ra chuyện." Không thể không nói chủ ý này thật ngu ngốc, hơn nữa không phải là ngu bình thường!
Thanh Thanh biết Mộ Dung Thiên Thủy có lòng tốt, vấn đề mà nàng không ngờ tới thì Thiên Thủy đã nghĩ giúp nàng. Bằng hữu tốt như vậy xác thực đáng để kết giao. Chủ ý của nàng tuy ngốc nhưng còn hơn là không có chủ ý.
"Được rồi được rồi, ta nghĩ ra rồi."
"Nghĩ ra rồi sao?"
"Ách..." Thanh Thanh mặt đỏ tai đỏ.
"Cái kia..."
"Làm sao a?" Hai người này thực giống nhau, vừa rồi Thiên Thủy ấp a ấp úng, hiện tại đổi lại là Thanh Thanh.
Thanh Thanh đỏ mặt:
"Chính là.... Ta nhớ rõ ta cắn hắn một cái, dấu răng rất sâu ở trên vai phải." Đêm đầu tiên của bọn họ, nàng chỉ nhớ rõ mình rất đau đớn rồi cắn hắn một cái, cái này chắc hắn không có ấn tượng gì.
"Ngươi vì cái gì cắn hắn?" Mộ Dung Thiên Thủy là cô nương chưa chồng, hơn nữa gia phong nghiêm khắc, đối với việc nam nữ tự nhiên không biết gì cả.
Thanh Thanh mặt như phát sốt, độ ấm kia tuyệt đối đã ngoài bốn mươi độ.
"Nữ hài tử lần đầu tiên đều đau. Hắn... Rất thô lỗ, khiến ta cảm thấy rất đau, cho nên ta liền cắn hắn." Nàng cúi đầu, không dám nhìn Mộ Dung Thiên Thủy. Nói chuyện với người cổ đại thật sự phiền toái, nói dễ nghe một chút thì bọn họ không có trí tuệ. Nói khó nghe hơn thì bọn họ là kẻ ngốc.
"Có đau nhiều không?" Đau đến mức phải cắn bờ vai của hắn, nhất định là rất khó chịu!
Loại vấn đề này nàng ta hẳn là nên đến hỏi mẫu thân nhưng vì mối quan hệ tốt của các nàng, nàng sẽ miễn phí truyền thụ.
"Ta lấy đao chém ngươi một chút cũng không đau như vậy, một ngàn cô gái thì có 999 người đau đến chảy nước mắt, ngươi nói sẽ đau như thế nào. Cho dù là nữ nhân kiên cường, cũng sẽ tại thời điểm đó mà bật khóc."
"Thực sự đau như vậy?"
Thiên Thủy nghi hoặc, nhỏ giọng nói:
"Nếu đau như vậy, vì cái gì ngươi muốn cùng hắn làm?" Thiên Thủy hạ quyết tâm, về sau gả cho người yêu sẽ cùng trượng phu chia phòng mà ngủ.
Nữ nhân cổ đại thực không phải ngốc bình thường a!
"Lần đầu tiên sẽ đau, hơn nữa sẽ đau đến vài ngày. Sau đó sẽ không có cảm giác gì, ta không rõ ràng lắm tại vì ta chưa thử qua. Nghe nói, cảm giác cũng không tệ lắm." Nàng so với nước thì vẫn còn thuần khiết, hỏi nàng vấn đề này tương đương không hỏi còn hơn. Những điều nàng biết đều là những điều được nói đến trong sách.
"Nga." Thiên Thủy giống một cục cưng ngoan ngoãn gật đầu.
Thanh Thanh lại trợn trắng mắt:
"Nga, ngươi là đại đầu quỷ, hiện tại không phải giờ học giáo dục giới tính, ngươi không nên có nhiều lời vô nghĩa như vậy!" Nữ nhân này thoạt nhìn thành thục, kỳ thật so với nàng còn ngây thơ hơn, sự khác biệt của cổ đại và hiện đại thực sự không phải là bình thường.
"Này... Ngươi so với ta hiểu biết nhiều hơn, tự mình nghĩ biện pháp đi." Mộ Dung Thiên Thủy ngượng ngùng gãi gãi đầu, lấy ánh mắt sùng bái nhìn Thanh Thanh. Tại thời đại này, rất ít có nữ hài tử đứng đắn biết đến phương diện tri thức này.
"Ta cũng không hiểu a, tất cả đều là từ sách mà ra. Xin ngươi chớ có nói như vậy, người không biết còn tưởng rằng ta là cái loại nữ nhân không biết kiềm chế." Thời điểm Mộ Dung Thiên Thủy ngốc nghếch, đầu óc thực không phải ngu bình thường.
"Ngượng quá, ta không giúp được gì." Mộ Dung Thiên Thủy vốn định giúp đỡ Thanh Thanh, ai mà biết tự dưng lại biến thành Thanh Thanh truyền thụ cho nàng tri thức về cái phương diện này.
Lời xin lỗi của Thiên Thủy làm cho Thanh Thanh cảm thấy rất hổ thẹn, Thiên Thủy vốn là có ý tốt, chỉ là bất lực mà thôi, nàng xác thực đã có điểm quá đáng.
Thanh Thanh kéo tay Thiên Thủy:
"Không cần giải thích, ngươi có ý muốn giúp ta là ta đã cảm kích vạn phần. Về phần chuyện này, để sau rồi nói." Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Sau khi tiễn chân Thiên Thủy, Thanh Thanh nằm ngửa ở trên giường. Ánh mắt nhìn lên trần nhà, chìm vào cảm giác buồn rầu.
Nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Thanh Thanh vừa không muốn nói ra tình hình thực tế, lại không muốn Đoạn Tiêu hiểu lầm nàng.
Vì sao không có biện pháp vẹn cả đôi đường?
Đều do rượu chết tiệt làm hại, nếu buổi tối ngày đó không có uống rượu, sau đó không bị rượu làm loạn tính, bây giờ nàng cũng không cần buồn rầu.
Rượu a, hại người rất nặng. Về sau nếu có thời gian, nhất định phải đề cao kỹ thuật uống rượu của chính mình, tốt nhất có thể tăng lên tới cảnh giới ngàn chén không say.
Chú ý, là kỹ thuật, không phải tửu lượng. Nàng hiện tại học được võ công, có thể thử những phương pháp thao tác bên trong tiểu thuyết.
Ví như... Nàng theo đầu ngón tay bức hết rượu ra (Sở Sở: coi nội lực của nàng, kiếp sau có lẽ còn có khả năng)
Ví như...trước khi uống rượu dùng nội lực đem vị rượu trong chén bốc hơi hết, vậy khi uống cũng sẽ giống như đang uống nước sôi. (Sở Sở : chờ nàng học được Hỏa Vân chưởng rồi nói sau)
Ví như.... Tạm thời không nghĩ ra.
Một trận tiếng đập cửa chặt đứt suy nghĩ của nàng. Thanh Thanh sửa sang lại dung nhan cho tốt, đi ra ngoài mở cửa.
Khi nàng nhìn rõ người đứng trước cửa là ai, nàng lập tức giật nảy người. Hắn tại sao lại đến vào lúc này, chẳng nhẽ còn sợ nàng không đủ loạn sao?
"Đoạn lang?" Thanh Thanh miễn cưỡng tươi cười, cố ý xem nhẹ mấy thứ loạn thất bát nháo trong đầu.
Đoạn Tiêu nhìn nàng, một tay giữ cánh cửa:
"Có thể đi vào không?" Tay hắn giữ cánh cửa, nàng đương nhiên không thể đóng lại. Cho dù nàng không muốn cho hắn đi vào thì cũng phải đồng ý mà thôi. Hắn nhìn thì ôn nhu, kỳ thực rất bá đạo.
"Vào đi?" Nàng có quyền để nói không hay sao? Thật muốn khóc a.
"Thanh Thanh, nàng khi nào xông vào phòng của ta, ta khi nào thì giúp nàng trả tiền?" Hắn dám khẳng định, hắn nhất định quên đi cái gì, hơn nữa việc đó có liên quan đến Thanh Thanh. Những ngày tháng mà hắn quên, Thanh Thanh đóng một vai trò rất quan
trọng.
"A?" Thanh Thanh cười nh:
"Đó là người ta cố ý bịa ra, nói lung tung, chàng cũng tin a." Ánh mắt không ngừng biến đổi đã tiết lộ tâm tư của nàng.
"Phải không?" Không cần biết có phải hay không? Hắn sẽ có biện pháp làm cho nàng nói.
"Đúng vậy." Không những cười giả dối mà trong đó còn mang theo vài phần chột dạ.
Đoạn Tiêu tới gần Thanh Thanh, cái bóng lớn bao phủ lấy nàng. Thanh Thanh theo bản năng lui về phía sau, nàng thối lui đến trên giường, hai tay chống ở mép giường.
"Đoạn lang, chàng... chàng làm gì?" Ánh mắt hắn vẫn ôn nhu như nước nhưng nàng lại ngửi được mùi nguy hiểm.
Hắn không có trả lời, cúi đầu hôn lên môi nàng.
"A...." Động tác thình lình xảy ra làm cho Thanh Thanh kinh hô một tiếng. Thừa dịp nàng hé miệng, Đoạn Tiêu bá đạo tiến vào trong miệng của nàng, nóng bỏng kích tình nhấm nháp vị ngọt ngào của nàng.
Thanh Thanh hai tay để trong ngực hắn, ý đồ đẩy hắn ra. Đoạn Tiêu nắm lấy tay nàng để ở trên lưng hắn. Hắn ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, làm cho nàng càng thêm gần sát vào hắn.
Thanh Thanh toàn thân mềm nhũn, mất đi sức phản kháng, để hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn từ trên cổ nàng hôn xuống, vừa liếm vừa cắn cắn, thuần thục khiêu khích nàng.
"Chàng làm gì?" Thân thể mềm mại của Thanh Thanh run run, nhưng không có năng lực phản kháng.
"Làm chuyện ta vẫn muốn làm." Đoạn Tiêu ghé sát vào vành tai của nàng, vô cùng thân thiết ở bên tai nàng nỉ non.
Toàn thân Thanh Thanh run run, bất lực lôi kéo quần áo hắn, nhẹ giọng rên rỉ:
"Người ta xấu như vậy, chàng... chàng có.... hứng thú sao?" Thế công của hắn bá đạo mà nóng bỏng, Thanh Thanh căn bản không biết chính mình đang nói cái gì.
"Ta chứng minh cho nàng xem." Hắn càng làm càn hôn nàng.
"Không cần, sẽ đau." Đêm đó đau đớn đến bây giờ nàng còn nhớ rõ.
"Sẽ không đau, thả lỏng." Hắn ôn nhu dụ dỗ.
Dưới sự công kích ngọt ngào của hắn, Thanh Thanh dần dần không còn chống cự nữa, mặc cho hắn bài bố. Khi tỉnh lại vào sáng sớm thì đã thấy mình nằm trong lòng Đoạn Tiêu.
Nàng không lập tức chạy trốn giống như lần trước mà lẳng lặng hưởng thụ vòng tay ấm áp của hắn. Một lần nàng chạy trốn quá nhanh, dẫn đến vô số phiền toái, lần này nàng sẽ không chạy nữa. Trong lòng hắn rất ấm áp, ấm áp đến mức làm cho nàng càng thêm trầm luân.
Bọn họ lại phát sinh quan hệ. Sau khi Đoạn Tiêu tỉnh lại hẳn là có chuyện muốn nói với nàng?
Nàng nên trả lời như thế nào? Không biết. Nàng vẫn nghĩ đến thời điểm động phòng hoa chúc bọn họ mới có quan hệ thân mật. Không nghĩ tới, đêm qua trong lúc mơ hồ lại cùng hắn phát sinh quan hệ.
Lần trước là vì uống rượu, rượu say loạn tính. Lần này tính cái gì? Kìm lòng không được? Rối loạn, hết thảy đều rối loạn.
Thanh Thanh cử động thân mình, càng thêm dựa sát vào hắn, nhẹ giọng nỉ non:
"Lần trước rất bối rối, không có hảo hảo hưởng thụ lồng ngực ấm áp của chàng, lần này người ta muốn lấy lại."
Tay Đoạn Tiêu đưa đến bên hông Thanh Thanh, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực.
Thanh Thanh ngẩng đầu lên, nhìn dung nha tuấn mỹ khi ngủ say của hắn.
"Đoạn lang, chuyện đã qua thì để cho nó qua đi, chỉ cần có tương lai, thiếp đã thỏa mãn rồi. Chàng quên thiếp cũng không sao, chúng ta một lần nữa bắt đầu." Thanh Thanh nói xong, thỏa mãn nhắm mắt lại, tựa vào trong lòng hắn.
Thanh Thanh nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên ý cười thỏa mãn. Nàng dần dần tiến vào mộng đẹp, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Ngón tay Đoạn Tiêu nhẹ nhàng lướt qua bên mặt bị thương của nàng, trong giọng nói dịu dàng pha lẫn sự thương tiếc:
"Ta rốt cuộc từng quên đi cái gì? Ta quên nàng, thời điểm mới gặp nhau, nàng mới có thể thống khổ như vậy, có phải hay không?" Hắn vĩnh viễn nhớ rõ, thời điểm đầu tiên khi nàng nhìn thấy hắn, trong mắt có sự thống khổ đến xé tim..
"Mặt của nàng vì sao lại biến thành như vậy? Có liên quan đến ta sao?" Thanh Thanh cố ý giấu giếm chuyện cũ của bọn họ, che giấu bọn họ trong lúc đó đã từng ngọt ngào. Hoá ra, hắn cảm thấy nàng quen thuộc không phải là vô lý. Hoá ra, bọn họ trong lúc đó từng có một đoạn tình.
Hắn nhớ rõ, thời điểm đầu tiên ở trên nóc nhà nhìn thấy nàng. Trong tiếng tiêu của nàng tràn ngập thê lương, tràn đầy tưởng niệm. Hắn từng ghen tị với nam nhân làm cho nàng tưởng niệm, nay xem ra, người nàng nhớ nhung rõ ràng là hắn.
Hắn quên đi, rốt cuộc đã gây cho nàng bao nhiêu thống khổ?
"Biển cạn đá mòn, tình này không đổi."
"Cái nhìn thoáng qua ở Hàm Hương lâu, chúng ta trong lúc đó nhất định sẽ dây dưa không rõ. Bất luận tương lai có như thế nào ta vẫn sẽ thương hắn."
Từng lời nói của Thanh Thanh hiện lên trong đầu hắn, cho dù hắn đã quên nàng, nàng vẫn như cũ yêu hắn sâu đậm. Tình yêu của nàng dành cho hắn, làm hắn cảm thấy đau lòng. Thời điểm nói ra những lời này, nàng dịu dàng như nước, có thể thấy được nàng có tình cảm sâu đậm với hắn.
Hắn nhớ rõ bản thân đi qua Hàm Hương lâu rất nhiều lần nhưng lại không nhớ rõ đã gặp Thanh Thanh khi nào. Theo như lời Thanh Thanh nói, nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên hẳn là ở chỗ này.
Bất luận hắn đã quên cái gì, hắn đều phải nhớ một điều. Vì Thanh Thanh, hắn sẽ làm tất cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.