Dương Phàm đi đến khu vực dùng cơm, chọn món mình thích cho hết lên một đĩa rồi bắt đầu ăn. 
Đói thì cứ ăn, trừng trị mấy kẻ dối trá đó thì có nghĩa lý gì, cuối cùng người chịu khổ vẫn là bản thân mình. 
Khẩu phần ăn của hắn tương đối nhiều nên hắn lấy đồ ăn cũng nhiều. 
Mấy người phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy đứng cách đó không xa thấy Dương Phàm lấy nhiều đồ ăn như vậy thì sửng sốt. 
Khi nhìn thấy Dương Phàm há to miệng ăn thì càng ngạc nhiên hơn, dáng vẻ khó mà tin được. 
"Ở đây còn cho người ta đến ăn miễn phí à?" 
"Trời ơi, người này chưa từng nhìn thấy mấy món này sao?" 
"Thật là xấu hổ, chạy đến nơi này ăn chực, đầu năm nay loại người gì cũng có." 
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn thấy mấy người phụ nữ đang ngồi ở bàn ăn cách đó không xa nói chuyện phiếm với nhau. 
Có người chỉ uống một ly nước, có người trước mặt chỉ có một miếng bánh mousse nhỏ, cầm chiếc thìa nhỏ trên tay và ăn từng miếng nhỏ. 
Dương Phàm cười khổ, từ khi nào ăn cơm cũng bị chỉ trích vậy? Tôi ăn cơm nhà mấy người à? 
Mặc dù không hiểu nhưng hắn cũng sẽ không ngu ngốc đến mức hỏi tại sao. 
Hản chỉ cười cười rồi tiếp tục ăn. 
Mấy người phụ nữ kia thấy Dương Phàm không nói lời nào, tiếp tục ngồi đó trò chuyện để giết thời gian. 
"Không biết loại phụ nữ xui xẻo nào lại cưới một người đàn ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3405849/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.