Sau khi ăn cơm xong, Vương Thiến vui vẻ rời đi.
Vương Lệ Trữ phải đến công ty họp, Dương Phàm đành về nhà một mình.
Đến tối, Dương Phàm nằm trên giường, nhắm mắt lại, đầu óc toàn nghĩ đến đôi gò bồng đào mềm mại trắng nõn đó nên mãi không ngủ được.
Hăn cầm điện thoại nhắn tin cho Vương Lệ Trữ: "Tôi đến chỗ chị nhé?"
Không lâu sau, Vương Lệ Trữ trả l làm gì?"
Dương Phàm vội vàng trả lời: "Đến chỗ chị thì phải có chuyện chứ, làm chuyện ấy không?”
Tin nhắn vừa gửi đi thì đã nhận được tin nhắn trả lời của Vương Lệ Trữ: "Cút."
Chỉ thấy một chữ, Dương Phàm không hiểu ý cô ta, đành nhăn tin hỏi lại: "Vậy đến biệt thự của chị hay biệt thự của tôi?"
Vương Lệ Trữ nhanh chóng nhăn tin lại cho hẳn: "Tới chỗ cậu."
Dương Phàm nhìn ba chữ này mà chìm vào suy tư, đợi mãi cũng không nghe thấy tiếng chuông cửa.
Dương Phàm lại lấy điện thoại nhắn tin cho Vương Lệ Trữ: "Tôi đợi chị ở nhà nhé?"
Không lâu sau, tin nhắn của Vương Lệ Trữ đã được gửi đến: "Cậu đợi đấy."
Đợi mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, Dương Phàm có chút bực bội.
Người ta bảo phụ nữ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, xem ra đúng là như vậy.
Ban ngày còn rất chủ động, sao tối lại thế này?
Lại qua một lúc nữa, vẫn không có chút động tĩnh nào, Dương Phàm thầm mắng: "Thảo nào người †a nói phụ nữ chỉ làm chậm tốc độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3405847/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.