Lần trước là do hắn may mắn, có Vương Lệ Trữ làm chỗ dựa, bây giờ gặp được Dương Phàm đang lẻ loi một mình nên
cô ta muốn đùa giỡn một chút.
Thiệu Hiểu Liên thấy Dương Phàm đang đứng ở cổng ngơ ngác nhìn căn biệt thự, còn tưởng rằng hắn đang hâm mộ.
Cô ta mở miệng châm chọc: "Nhìn nữa cũng không mua nổi, vậy sao phải làm khổ mình? Đồ nghèo túng."
Theo cô ta thấy, Vương Lệ Trữ có ưu ái Dương Phàm như thế nào thì Dương Phàm nhất định vẫn là một kẻ nghèo khổ.
Người đàn ông bên cạnh cô ta không nói gì mà nhìn chằm chằm vào Dương Phàm với ánh mắt khinh thường.
Dương Phàm mỉm cười nói: "Đúng đúng đúng, tôi nghèo, cô có tiền, được chưa?"
Dương Phàm không phải là người rộng lượng.
Triết lý của hắn là: Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, xa cỡ nào cũng giết.
Thiệu Hiểu Liên lập tức không vui: "Mẹ kiếp, nghèo mà còn ra vẻ, anh còn muốn giữ thể diện không?"
Người đàn ông trung niên thấy hài hước, lên tiếng hỏi: "Hiểu Liên, em biết cậu ta?"
Thiệu Hiểu Liên cười nói: "Ai biết anh ta, trước đây anh ta đắc tội với em, nghe nói anh ta là bạn trai muốn ăn bám Tô Mộng Dao của nhà họ Tô."
Giọng điệu của cô ta đầy khinh thường, không hề quan tâm đến việc Dương Phàm đang ở ngay trước mặt mình.
"Ồ? Tô Mộng Dao là một người phụ nữ rất xinh đẹp, sao lại thích một người vô dụng như vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3405800/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.