'Thấy Đường Ngữ Yên có chút thất vọng, Dương Phàm nhỏ giọng hỏi: "Cô muốn trở thành võ giả?"
"Đúng vậy." Đường Ngữ Yên khẽ gật đầu. Dương Phàm hỏi thẳng: "Cô không sợ gian khổ sao?" "Đúng vậy." Đường Ngữ Yên lại gật đầu.
Dương Phàm nói: 'Nếu thật sự muốn tu luyện, cũng không phải là không thể."
Người bình thường muốn trở thành võ giả thì tương đối khó khăn, bởi vì thể lực của họ không thể đáp ứng được, phải mất một thời gian rèn luyện mới được.
Nhưng đó không phải là vấn đề đối với Dương Phàm.
"Hả?" Đường Ngữ Yên nghe vậy thì thầm giật mình, giống như nhìn thấy đom đóm trong đêm tối.
Dương Phàm cười nói: "Cô cứ ừ hả làm gì vậy, nói chuyện cả ngày với cô như thế thì làm sao đạt cực khoái được?"
Đường Ngữ Yên trợn mắt nhìn Dương Phàm, tức giận nói: "Anh có thể nghiêm túc hơn được không, đừng suốt ngày xấu xa như thế chứ?"
Dương Phàm cười nhẹ: "Làm người mà không xấu xa, khác gì con cá muối đâu*?"
(*)Câu này đúng phải là: Làm người không có ước mơ thì không khác gì cá muối, nhưng Dương Phàm cố ý. nói khác đi.
Đường Ngữ Yên nhất thời không nói nên lời, cái này giống một câu nói nổi tiếng, nhưng hình như có gì đó không đúng.
"Chờ sau khi quay về tôi sẽ nghĩ cách xem có thể biến cô thành võ giả hay không."
Nghe Dương Phàm nói vậy, trong mắt Đường Ngữ Yên toát ra một tia sáng lạnh.
Mẹ cô chết thảm, hai chị em cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3405786/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.