Nhìn thấy Vương Lệ Trữ đã ngủ say, Dương Phàm trực tiếp rời khỏi nhà cô ta.
Ngồi trong xe, hắn lấy nhân sâm Vương Lệ Trữ tặng ra, xem xét kỹ càng.
Rễ của cây nhân sâm rất nhiều và dày, thân của nó cũng có kích thước khá lớn, cả cây tỏa ra linh khí dày đặc.
Đúng là đồ tốt, bây giờ lại có thêm một át chủ bài để đột phá Hoá Cảnh.
Nghĩ như vậy, Dương Phàm lái xe đi thẳng về hướng Bách Thảo Đường.
Hắn muốn tìm một số thảo dược làm phụ liệu để luyện chế nhân sâm hoang dã ngàn năm tuổi thành đan dược, chỉ như vậy mới có thể hấp thụ tối đa linh khí tồn tại trong nhân sâm.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đến Bách Thảo Đường của Lạc Thanh Dương.
Bách Thảo Đường nằm ở ngoại ô thành phố, tọa lạc ở một góc phố.
Đây là một tòa nhà hai tầng theo phong cách cổ điển. Ở hai bên cánh cửa có khắc câu đối:
Kỹ thuật cao siêu, tâm hồn nhân ái.
Chữa bệnh cứu người, thắp sáng linh hồn y đức.
Dương Phàm nhàn nhạt mỉm cười, ở thời đại coi trọng vật chất này, cảnh giới tinh thần như vậy hơi hiếm thấy.
Bước vào Bách Thảo Đường, Lạc Thanh Dương đang bắt mạch cho ai đó ở góc sảnh, ở ghế dài phía sau còn có ba người đang xếp hàng đợi.
Người ở giữa có khuôn mặt chữ Quốc, lông mày rậm, mắt to, dáng vẻ uy nghiêm, giữa hai lông mày có chút khí chất của người ở địa vị cao.
Chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3405747/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.