Những người này rất tự tin, không thèm bắt giữ con tin mà dám tới uy hiếp Dương Phàm.
Dương Phàm phớt lờ mọi người, đỉ thẳng đến chỗ nhóm người Đường Ngữ Yên và hỏi: “Hai người không sao chứ?”
Nghe vậy, Từ Khôn trực tiếp chế giễu: “Anh nên lo lắng cho bản thân mình đi.”
Vương Na lắc đầu, ngạc nhiên hỏi: “Anh tới một mình à?”
Dương Phàm khẽ mỉm cười mà không trả lời.
Đường Ngữ Yên cũng lo lắng nói: “Bọn họ chắc là người của tông môn nào đó, anh không nên tới đây.”
Dương Phàm khẽ mỉm cười: “Ha ha, xin lỗi tôi nói thẳng, những người ở đây đều là rác rưởi”
Nghe vậy, bảy người vốn đang ngồi ở đó nhàn nhã thì lập tức giận dữ, tất cả đều đứng dậy tức giận trừng mắt nhìn Dương Phàm.
Đã lâu lắm rồi mới thấy có người ngông cuồng như thế, còn dám nói bọn họ là rác rưởi.
Về tính tổn thương thì không lớn lắm nhưng tính sỉ nhục thì cực mạnh.
Từ Khôn giễu cợt, nói với Dương Phàm: “Tôi sợ anh vẫn chưa biết, bảy người này đều được xếp vào Bát Đại Kim Cang của La Hán Đường.”
“Tôi biết anh cũng là võ giả, nhưng tôi e rằng anh chẳng là cái thá gì trong mắt bọn họ cá.
“Tên ngu dốt, chỉ dựa vào một tên phế vật như anh mà đòi đấu với tôi ư?”
Dương Phàm không nói gì mà thẳng tay tát bay hắn ta ra ngoài.
Bịch một tiếng, ban đầu Từ Khôn ban đầu nghĩ rằng mình sẽ thắng nhưng bây giờ lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3405690/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.