Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, khóe miệng Hứa Chí Cường co giật, trong lòng thầm nói: Người nói lý, cả nhà người đều nói lý.

Chỉ có điều, ông ta không dám nói ra miệng, mặt tươi cười nghênh đón: “Thiếu gia à, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Tất nhiên ông ta biết Dương Phàm không muốn để lộ thân phận, nếu như tin tức lục đệ tử của Huyền Cơ đạo trưởng ở núi Nhị Long đến Giang Thành bị đồn ra ngoài, vậy còn không bùng nổ à.

Thấy ông ta hiểu chuyện, Dương Phàm chỉ vào Đường Kim Bảo nằm co quắp dưới đất, chỉ cười nói: “Người này động tay chân trong rượu của tôi, sau đó lại trút cho tôi uống rượu, uống không lại tôi còn muốn ra tay đánh tôi, ông cảm thấy nên làm thế nào?”

Khóe miệng Tô Mộng Dao co giật, anh

đúng là người nói lý lẽ.

Hứa Chí Cường liếc nhìn Đường Kim Bảo, lập tức trả lời: “Tôi không dám nghĩ, thiếu gia đây cảm thấy nên làm thế nào bây giờ?”

Người vây xem xung quanh đều ngây ngốc, đây còn là Hứa Chí Cường hô mưa gọi gió kia không?

Sao giống như con chim cút vậy?

Dương Phàm vươn vai, nói: “Tôi mệt rồi, người quen của ông thì tự ông xem mà làm đi, làm sao mà sau này anh ta không thể ra ngoài hại phụ nữ nữa là được rồi.”

Dứt lời, Dương Phàm đang định kéo Tô Mộng Dao rời đi.

Hứa Chí Cường vội vàng tiến lên nói: “Không lên trên uống thêm chút à?”

Dương Phàm lắc đầu, tức giận nói: “Uống liên tiếp mười chai rồi, ông cảm thấy còn uống được nữa không?”

Giống như nghĩ tới điều gì đó, hắn chỉ vào Đường Kim Bảo, nói: “Đúng rồi, tìm anh ta tính tiền, anh ta nói anh ta mời”

Dứt lời, hẳn trực tiếp kéo Tô Mộng Dạo đã ngây ra như phỗng rời khỏi quán bar, những người khác cũng nhao nhao tản đi.

Vừa đi ra khỏi quán bar, Dương Phàm đã cảm thấy buồn tiểu, thế là lại quay ngược lại định đỉ vệ sinh lát.



Vừa trở lại quán bar thì gặp Tống Mỹ Kiều.

Mặc dù Tống Mỹ Kiều không biết Dương Phàm có thân phận gì, nhưng nhìn biểu hiện của Hứa Chí Cường thì chắc là loại người rất lợi hại.

Cô ta chợt khoác lấy cánh tay của Dương Phàm, cười hì hì nói: “Có phải quay lại tìm tôi không, anh Phàm.”

Dương Phàm muốn rút tay ra, Tống Mỹ Kiều lại càng ôm chặt hơn, dùng phần mềm mại phía trước, kẹp thật chặt cánh tay của hắn.

Dương Phàm hơi tức giận nói: “Cô còn làm như vậy nữa thì tôi sẽ không khách sáo nữa”

Tống Mỹ Kiều cười nói: “Người ta không có ý định để anh khách sáo nha”

Dương Phàm hơi cạn lời, dùng sức rút cánh tay ra: “Tôi đi vệ sinh”

Nhan sắc của Tống Mỹ Kiều trông cũng không tệ, cô ta trang điểm đậm, xịt nước hoa nồng nặc, trước ngực nhô cao, rất có mùi vị phụ nữ.

Ngũ quan đoan trang, tam quan chưa chắc ngay thẳng.

Dương Phàm cảm thán một câu rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Lại không ngờ Tống Mỹ Kiều trực tiếp đỉ vào theo.

Dương Phàm còn tưởng hắn đi nhầm chỗ fôỉ, nhìn thấy bồn tiểu trước mắt mới thở phào.

“Cô làm gì thế? Đây là vệ sinh nam.”

Tống Mỹ Kiều mỉm cười: ‘Vệ sinh nam thì làm sao? Phụ nữ không thể vào vệ sinh nam à? Anh đây là kỳ thị giới tính!”

Vẻ mặt Dương Phàm bất đắc đr, đang định rút đao đi tiểu, chuyện này là quái gì thế?

Chẳng trách ai cũng nói phụ nữ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao.

Tống Mỹ Kiều uốn éo nói: “Mộng Dao thì hiểu cái gì chứ, mặc dù tôi không xỉnh đẹp như cô ây, nhưng kỹ năng của tôi hơn cô ấy đấy”



“Ba mươi sáu bộ tay cầm nắm, bảy mươi hai đường cúi đầu thổi, một trăm lỉnh tám chiêu…”

Bị quấy nhiễu, Dương Phàm hết cả buồn tiểu rồi, không đợi cô ta nói xong hắn đã trực tiếp rời đi.

Tống Mỹ Kiều vẫn dây dưa đi theo ra ngoài.

Dương Phàm lạnh lùng nói: “Cô còn như vậy, tôi sẽ để Hứa Chí Cường xuống phân xử đây.”

Lúc này Tống Mỹ Kiều mới không dây dưa nữa.

Dáng vẻ đẹp trai là do ông trời ban tặng, ai nhìn thấy cũng muốn đến thử một miếng, không lẽ ông trời thưởng cho hắn một nồi cơm lớn sao?

Đi ra khỏi quán bar, Dương Phàm đã ép cồn trong người ra ngoài, lái xe đưa Tô Mộng Dao về nhà.

Trên xe, Tô Mộng Dao tò mò hỏi: “Rốt cuộc anh có thân phận gì?”

Dương Phàm cười nói: “Không liên quan tới thân phận của anh, không phải anh đã nói lý lẽ với người ta à, thuyết phục người khác bằng lý lẽ thôi”

Tô Mộng Dao trợn trắng mắt: “Anh đừng đè em xuống dưới đất rồi mài chỉ số thông minh của em được không?”

Tô Mộng Dao còn nhớ, lần trước lúc hỏi hắn tại sao giàu có như vậy, hắn nói là nhân viên ngân hàng nhập số chứng minh thư của

hắn vào ô số dư, bây giờ lại lấy cái cớ kém cỏi như vậy để nói qua loa với cô ấy.

Dương Phàm nhìn Tô Mộng Dao, tặc lưỡi: “Nếu anh đè em xuống dưới đất, chắc chắn không phải mài chỉ số thông minh của em.”

Tô Mộng Dao cũng không thể làm gì khác, người nào chơi xấu hắn thì hắn nói lý với người đó, còn người nào nói đạo lý với hắn, hắn lại giở trò lưu manh với người đó.

Sau khi đưa Tô Mộng Dao về nhà, Dương Phàm cũng về thẳng Tân Giang Hoa Uyển.

Không phải hắn cố ý giấu giếm thân phận, chỉ là nói ra thì đâu còn cuộc sống nhàn rỗi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.