Lão già vô cùng tức giận khi nhìn thấy Dương Phàm trực tiếp ra tay như thế.
“Cậu muốn chết à.”
Khí thế trên người ông ta toát ra, đột nhiên đánh một cú đấm về phía Dương Phàm.
Dương Phàm lại đập đầu Âu Dương Phỉ xuống bàn, đồng thời đưa tay ra đỡ cú đấm của lão già.
Hắn giơ chân đá vào bụng dưới của lão già, cơ thể ông bay ngược ra ngoài.
‘Thứ chó má nối giáo cho giặc.”
Đối với loại người này, Dương Phàm đương nhiên sẽ không nương tay.
Chỉ nhìn thấy lão già tóc bạc trắng nằm trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, chật vật đứng dậy.
Khi ông ta muốn tấn công lần nữa thì phát hiện trên người mình đã không còn chút chân khí nào từ lâu.
Tu vi của ông ta đã bị Dương Phàm phế đi.
Sống đến tuổi này mà mất đi tu vi, coi như sinh mệnh cũng sắp kết thúc.
Mọi người vây xem xung quanh đều sợ đến ngây người, lão già đó là trưởng lão của gia tộc Âu Dương, thế mà vẫn đánh không lại cậu thanh niên này.
Điều này thật quá khó tin.
Bên này, Âu Dương Phi bị Dương Phàm đập liên tục hai cái xuống bàn, lỗ mũi chảy máu đầm đìa, vô cùng chật vật.
Dương Phàm lạnh lùng nói với anh ta: “Xin lỗi xong, anh có thể đi.1′
Âu Dương Phỉ nhìn thấy trưởng lão mà mình dựa dẫm bị Dương Phàm đá bay ra ngoài, cho nên anh ta không còn ngang ngược làm xằng bậy như trước nữa.
“Được… xỉn lỗi đã quấy rầy hai người dùng cơm.” Âu Dương Phi bịt mũi, thấp giọng nói.
“Cút.”
Dương Phàm giơ chân đá anh ta bay ra ngoài, cú đá này trực tiếp gây ra một đòn chí mạng cho Âu Dương Phỉ, phế luôn cái ‘chân thứ ba1 của anh ta.
Thay vì để anh ta dùng nó đi khắp nơi gây hại cho người khác, chẳng thà cắt bỏ để lục căng thanh tịnh*.
*Cũng gọi Lục căn tịnh. Tức là 6 căn: Mắt,
tai, mũi, lưỡi, thân, suy nghĩ đêu thanh tịnh không bị ô uế.
Sau khi bọn đàn em nhìn thấy trưởng lão nhà mình cũng bị đá bay ra ngoài, bọn họ đã bị dọa đến mất hồn mất vía, đâu còn dám tiến lên nữa, vội vàng đỡ hai người bọn họ rời đi.
Trải qua một hồi ồn ào như vậy, hai người Dương Phàm dều không có tâm trạng tiếp tục ăn nữa.
Nhà hàng cách nhà Tô Mộng Dao không xa, Dương Phàm đưa cô ấy về nhà sau đó mới bắt taxi trở về Tân Giang Hoa Uyển.
Ngày hôm sau, điều mà Tô Mộng Dao lo lắng nhất đã xảy ra.
Gia tộc Âu Dương đã tuyên bố với bên ngoài là sẽ chèn ép và chế tài tập đoàn Tô Thị.
Chẳng mấy chốc, các đối tác của tập đoàn Tô Thị đã lần lượt huỷ hợp đồng, cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô vì sợ cơn tức giận của gia tộc Âu Dương sẽ liên lụy đến bọn họ.
Rất nhanh sau đó, chuyện này đã lan truyền xôn xao khắp Giang Thành.
Người nhà họ Tô tập trung tại nơi ở của bà cụ Tô để bàn biện pháp đối phó.
Sau khỉ biết gia tộc Âu Dương tiến hành
chế tài tập đoàn Tô Thị vì Dương Phàm, mọi người rối rít chĩa mũi dùi về phía Tô Mộng Dao.
Yêu cầu cô ấy gọi Dương Phàm đến ngay lập tức, đến gia tộc Âu Dương để nhận lỗi, xem thử có thể giảng hoà với bọn họ không.
Xét cho cùng thì tập đoàn Tô Thị và gia tộc Âu Dương không cùng đẳng cấp, đơn giản là không thể cạnh tranh được.
Tô Mộng Dao không biết làm sao, đành phải gọi Dương Phàm tới.
Dương Phàm vừa bước vào cửa đã bị người nhà họ Tô bao vây.
“Cậu xem việc tốt mà cậu làm đi, bây giờ liên luỵ đến nhà họ Tô rồi, cậu nói xem nên làm sao đây?”
“Đợi chút nữa người của nhà họ Âu Dương đến đây, cậu tranh thủ quỳ xuống dập đầu xỉn người ta tha thứ đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]