Dương Phàm không do dự đưa Tô Mộng Dao về nhà sau đó liền trực tiếp trở về Tân Giang Hoa Uyển.
Trên đường, Dương Phàm không ngừng nghĩ về lai lịch của kẻ thù.
Thân phận của hắn vẫn chưa bị lộ ra bên ngoài, nếu không những người trong La Hán Đường tuyệt đối sẽ không dám ra tay với hắn.
Điều này có nghĩa là có ai đó đã bỏ tiền ra thuê người của La Hán Đường, có vẻ khó suy đoán fôỉ đây.
Dương Phàm không suy nghĩ nữa, về nhà tắm rửa rồi trực tiếp đỉ ngủ.
Chiều hôm sau, Dương Phàm nhận được cuộc gọi của Tô Trường Lâm, mời hắn đến dự tiệc tại khách sạn Hoa Nhã, để làm quen với người trong gia đình.
Thấy đã gần đến giờ, Dương Phàm đứng dậy rồi lái chiếc xe thể thao Ferrari đi đến khách sạn.
Khỉ tới khách sạn, một nhà Tô Trường Ngọc cũng vừa vặn tới cửa.
Nhìn thấy một chiếc Ferrari mới toanh, Tô Phỉ không nhịn được mà ghen tị nói: “Không biết tới khi nào mình mới có thể lái được chiếc xe này.”
Một thanh niên ăn mặc rất bảnh bao đứng cạnh Tô Phỉ đáp: “Chờ Khổng gia lâỳ được hợp đồng hợp tác làm ăn với tập đoàn Hoành Hạo, chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền, tới lúc đó em muốn mua chiếc xe nào chả được”
Triệu Quế Hoa vội vàng bước tới nói: “Khổng gỉa sẽ hợp tác với tập đoàn Hoành Hạo sao? Vậy thì không phảỉ Khổng Gia nhà các cậu sẽ một bước lên trời sao, lúc đó cậu nhất định phải đối tốt vớỉ Phỉ Nhỉ!”
Khổng Học Vũ khẽ mỉm cười nói: “Dì yên tâm, đến lúc đó con nhất định sẽ mua cho Tô Phỉ một chiếc Ferrari”
Lúc này Dương Phàm bước xuống từ chiếc Ferrari.
Vừa nhìn thấy Dương Phàm, sắc mặt Tô Phỉ lập tức tối sầm, cô ta thầm nghĩ: Không thể nào, hắn chỉ là một người gác cửa bị đuổi xuống núi, làm sao có thể lái chiếc Ferrari như vậy?
Nhận thấy sự khác thường trên khuôn mặt của Tô Phỉ, Khổng Học Vũ và những người khác
cũng nhìn theo ánh mắt của cô ta.
Ý cười trên gương mặt bọn họ liền biến mất, hôm nay bọn họ tới đây chính là để xem trò vui, vậy nên khỉ nhìn thấy Dương Phàm lái chiếc Ferrari sang trọng như vậy, đương nhiên trong lòng không thể nào cao hứng nổi.
Tô Trường Ngọc không vui nói: “Dương Phàm, cậu nên khiêm tốn một chút, thuê xe chỉ để khoe khoang như thế làm gì?”
Triệu Quế Hoa tức giận nói: “Đúng là đồ nhà quê, cho dù có thuê xe cũng không thay đổi được gì đâu!”
Dương Phàm vốn muốn tiến lên chào hỏi, dù sao Tô Trường Ngọc cũng là chú hai của Tò Mộng Dao.
Nhưng khi nghe thấy họ nói chuyện một cách kỳ lạ như vậy, hắn đã từ bỏ ý định.
Hắn mỉm cười, bước tới nói: “Mấy người từng thấy qua công ty nào cho thuê xe mới như thế chưa?”
Bọn họ nhìn kỹ và phát hiện chiếc Ferrari này quả thực còn rất mới, nước sơn sáng bóng và thậm chí lốp cũng còn rất mới.
Tô Phỉ không tin nói: “Hừ, có gì đâu, tôi sớm cũng có thể lái được chiếc xe này thôi.”
Dương Phàm cười nói: “Tôi cảm thấy không có gì to tát cả, chỉ là xe thôi, trong nhà có rất nhiều.”
Tỏ Trường Ngọc và người nhà nghe được lời này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giậm chân, muốn đánh người.
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz màu trắng dừng lại, gia đình Tô Trường Lâm cũng đã đến.
Tô Lâm xuống xe, rồi từ cửa sau, đỡ một bà cụ đỉ xuống.
Bà cụ có mái tóc bạc quấn lên gọn gàng, mặc một chiếc áo hoa sẫm màu và quần đen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]