Tô Mộng Dao nghe xong có chút vui mừng, tên này ắt hẳn là cũng để ý đến cô.
Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Phàm khiến sắc mặt của cô ấy đột nhiên thay đổi: “Năm trăm vạn để cô rời đi có lẽ là hơi nhiều rồi?”
Tuy biết rằng chỉ là lời nói đùa nhưng Tô Mộng Dao vẫn cảm thấy không vui.
Đôi mắt cô mở to tràn ngập phẫn nộ: “Tôi tức giận rồi đó.”
Dương Phàm cười nói: ‘Vừa hay, tôi cũng tức giận, vậy chúng ta hòa nhé!”
Tô Mộng Dao dở khóc dở cười, lạnh nhạt nói chuyện một lúc fôỉ rời đi.
Chẳng còn cách nào, anh chàng Dương Phàm này quả thật không biết cách nói chuyện, lần nào cũng khiến cô ấy tức chết đi được.
Không lâu sau, Đường Ngữ Yên tan làm về.
Cô mua hai túi đồ ăn lớn, vào nhà chưa kịp thay quần áo đã sắp xếp đồ vào tủ lạnh.
Loay hoay một hồi, cô bắt đầu nấu ăn.
Nhìn đôi chân thon dàỉ bận rộn của cô, Dương Phàm không khỏi thở dài: Với dáng người như thế này, không mặc bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản ở nhà thật là đáng tiếc.
Sau bữa tối, hai người chưa kịp trò chuyện thì điện thoại của Dương Phàm đã reo lên.
Dương Phàm sững sờ khỉ thấy cuộc gọi từ Tô Mộng Dao.
“Bây giờ đã thấy nhớ tôi rồi à?” Dương Phàm cười tươi, bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói kỳ lạ: “Dương Phàm, vợ của mày đang ở trong tay tao, trong vòng mười phút mày phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3405647/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.