Chương trước
Chương sau
Tiểu tử, chịu chết đi.

Tên Hắc Giáp Vệ cường tráng nổi giận gầm một tiếng, đại đao trong tay hung hắn chém xuống Lâm thần.

Mặt khác, hai hắc Giáp vệ còn lại cũng đồng thời giơ đại đao lên, từ các hướng khác nhau công kích Lâm Thần. 

Mặt Lâm Thần vẫn không hề có cảm xúc, trong tróng mắt không có thái độ gì, chỉ là ngay tại lúc ba đại đao của ba Hắc Giáp Vệ công kích hắn, trong mắt hắn liền lóe ra một tia tinh quang.

Xì xì xì xì...

Cơ hồ là trong lúc Hắc Giáp Vệ cường tráng nói ra, từ trong cơ thể Lâm Thần đột nhiên thả ra một lượng lớn kiếm kính mạnh mẽ, rất nhiều kiếm kính giống như từng chuôi kiếm nhỏ vậy, trong phút chốc bao phủ toàn bộ đường cái, càn quét xung quanh, vách động Thanh Thạch bị kiếm kính công kích, vang lên từng đạo âm thanh vô cùng nặng nề. 

Nhìn thấy trên người Lâm Thần lao ra một lượng lớn kiếm kính, vẻ mặt ba Hắc Giáp Vệ này hoàn toàn biến sắc.

Ba người không biết kiếm kính này cụ thể là cái gì, nhưng khẳng định là uy lực của kiếm kính này vô cùng mạnh mẽ, nếu bọn họ bị những kiếm kính này công kích hậu quả tuyệt đối có thể tưởng tượng được.

Nguyên bản còn chém về phía Lâm Thần ba đại đao, đột nhiên dừng lại ở không trung không nhút nhích. 

- Chạy.

Vẻ mặt hắc Giáp Vệ cường tráng hoảng sợ, nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên quay người muốn trốn khỏi khu vực này.

Mặc khác, hai hắc Giáp Vệ kia nghe vậy, cũng đồng dạng xoay người đi theo sau lưng hắc Giáp vệ cường tráng kia, hướng phía đường cái bỏ chạy. 

Nhưng mà ba người còn chưa kịp chạy xa, kiếm kính xung quanh càn quét mạnh mẽ đột nhiên hướng ba người này vọt tới. Kiếm kính là hình thái ban đầu của kiếm hồn, uy lực của nó thực sự to lớn, đúng nói là võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ, cho dù là võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh cao bị kiếm kính công kích cũng phải nuốt hận.

Xì xì xì...

- A... 

- Không...

Một lượng lớn kiếm kính mạnh mẽ điên cuồng công kích vào hai tên Hắc Giáp Vệ, hai người này chỉ kịp kêu lên một tiếng, thân thể liền bị kiếm kính cắt thành mấy mảnh, chết tại chỗ.

Hắc Giáp Vệ cường tráng chạy ở phía trước thấy tình hình phía sau, trong mắt lộ ra một vẻ hoảng sợ. Nếu như hắn cũng bị kiếm kính bắn trúng, kết cục tuyệt đối cũng không tốt hơn hai Hắc Giáp Vệ kia là bao nhiêu. 

Kiếm kính mạnh mẽ tuôn trào, trong phút chốc liền đuổi kịp Hắc Giáp Vệ cường tráng.

- A... Cút cho ta.

Hắc Giáp Vệ cường tráng gầm lên một tiếng, đại đao trong tay hướng về phía sau chém xuống một đao. 

Răng rắc...

Kiếm kính cùng đại đao chạm nhau, chỉ sau một khắc liền nghe được một âm thanh răng rắc, đại đao của Hắc Giáp Vệ bị kiếm kính chặt đứt dễ như ăn cháo. sắc mặt hắc Giáp Vệ cường tráng biến sắc, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn nhất thời từ trên chuôi đao truyền đến, thân thể cường tráng ầm ầm bay ra bên ngoài đường cái.

Ầm... 

Hắc Giáp vệ cường tráng bị đánh bay vào đường cái, va chạm kịch liệt khiến Hắc Giáp Vệ cường tráng lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Hắn nằm trên đất, ngực phật phồng thở dốc, nhưng mà còn chưa chờ được hắn giải lao, lượng lớn kiếm kính phía sau lần thứ hai vọt tới hắn.

- Đáng chết. 

Thấy vậy, sắc mặt Hắc Giáp Vệ cường tráng lần thứ hai biến sắc. Hắn chỉ là cùng những kiếm kính này đối kích một lần, cánh tay của hắn liền bị thương nặng, toàn thân bị đánh bay, nếu như chính diện bị trúng công kích, hắn tuyệt đối phải chết.

Hắc Giáp Vệ cường tráng cố nén đau đớn trong cơ thể, vận chuyển chân khí trong đan điền điên cuồng tuôn ra, thân thể hắn từ trên mặt đất nhảy lên một cái, sau đó dùng hết toàn lực hướng đường cái phía trước phóng đi, tận lực rời xa Lâm Thần.

Hắc Giáp Vệ cường tráng chạy trốn với tốc độ rất nhanh, chớp mắt liền biến mất trong bóng tối không thấy bóng dáng. 

Giữa con đường nhỏ, lâm Thần ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn thấy Hắc Giáp Vệ cường tráng chạy mất, trong mắt Lâm Thần không khỏi hiện lên một tia nuối tiếc.

Thời điểm ba Hắc Giáp Vệ xuất hiện tại lối đi này, Lâm Thần liền cảm ứng được, chẳng qua là khi đó hắn đang chuyên tâm lĩnh ngộ kiếm kính, không có nhàn rỗi để đối phó với ba người này.

Nhưng mà Lâm Thần không định đối phó với ba người này, bọn họ lại muốn thừa dịp Lâm Thần đang chuyên tâm lĩnh ngộ mà chém giết hắn. 

Chỉ là ba người này không hề nghĩ tới, tuy thân thể Lâm Thần không thể cử động, nhưng lại có thể khống chế kiếm kính mạnh mẽ trong cơ thể. Ở thời khắc ba người công kích Lâm Thần, Lâm thần thả ra kiếm kính mạnh mẽ, điên cuồng hướng ba người vây quét.

Lâm Thần lĩnh ngộ kiếm kính cao tới tám phần mười, mà trải qua lĩnh ngộ không ngừng với kiếm hồn, kiếm kính của lâm Thần dĩ nhiên là tăng lên rất nhiều, kiếm kính khổng lồ như vậy, đừng nói chém giết ba Hắc Giáp Vệ Thiên Cương cảnh hậu kỳ, cho dù là ba mươi người cũng dễ như ăn cháo.

Có điều Lâm Thần lại không nghĩ tới, Hắc Giáp Vệ cường tráng kia lại phản ứng nhanh như vậy, kiếm kính của lâm Thần vừa thả, Hắc Giáp Vệ cường tráng liền quyết đoán không chém giết Lâm Thần nữa mà quay người chạy trốn. 

Mặc khác, hai Hắc Giáp Vệ kia phản ứng chậm hơn một khắc, cuối cùng bị kiếm kính của Lâm Thần chém giết, mà thời điểm Lâm Thần khống chế kiếm kính công kích Hắc Giáp Vệ cường tráng kia, hắn lại nâng đao chống đỡ, mặc dù không có bị kiếm kính chém chết nhưng Hắc Giáp Vệ cường tráng vẫn là bị thương nặng.

Hiện tại Lâm Thần chính là đang chịu đựng kiếm hồn xung kích, có thể phân tâm khống chế kiếm kính vây công ba người này đã là phi thường ghê gớm rồi. Một đòn kiếm kính mạnh mẽ vừa rồi không chém chết Hắc Giáp Vệ cường tráng cũng không làm cho Lâm Thần bận tâm, chỉ mặc kệ cho hắn chạy trốn. Có điều mặc dù là đào tẩu thành công nhưng nếu như hắn trị liệu thương thế muộn một chút, tu vi sẽ bị giảm rất nhiều, đồng thời thực lực cũng giảm mạnh.

Lâm Thần lắc đầu một cái, việc cấp bách bây giờ là lĩnh ngộ kiếm hồn, dù sao nơi đây cũng là sâu trong di tích Chân Bảo Môn, nguy hiểm ở khắp nơi. 

Kiếm hồn tiếp tục công kích linh hồn của Lâm Thần.

Chịu đựng đau nhứt to lớn, đồng thời Lâm Thần cũng nhân cơ hội lĩnh ngộ kiếm kính cường hãn đến cực điểm bên trong kiếm hồn.

E sợ Lâm Thần sẽ thả kiếm kính đuổi theo, Hắc Giáp Vệ cường tráng một đường chạy nhanh về phía trước, một đường lao nhanh, lúc này Hắc Giáp Vệ nhận ra kiếm kính không có đuổi theo mới dừng lại. 

Nhưng thời điểm hắn đang lao nhanh liền dừng lại, nhất thời từng trận đau nhức từ bên trong thân thể truyền đến, đau đớn kịch liệt, khiến cho thân thể cường tráng của Hắc Giáp Vệ mềm nhũn, trực tiếp ngã quắp trên mặt đất.

- Đáng chết! Hắn rốt cuộc là ai, làm sao lại có khả năng thả ra kiếm kính mạnh mẽ như vậy?

Sắc mặt Hắc Giáp Vệ cường tráng tái nhợt, hô hấp từng ngụm vô cùng khó khăn. 

Một loại kiếm khí bình thường làm sao có thể chém giết hai võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ, lại tiện thể làm cho hắn bị trọng thương?

Nhớ tới kiếm khí càn quét của Lâm Thần, Hắc Giáp Vệ cường tráng không khỏi rùng mình, quá kinh khủng, e là chỉ có võ giả Chân Đạo cảnh mới có thể miễn cưỡng chống đối.

Cảm nhận thương thế trên thân thể, Hắc Giáp Vệ cường tráng lộ ra một tia hàn ý. Hắn chỉ là cùng kiếm kính đối kích một đòn liền làm hắn bị trọng thương, nếu như trì hoãn trị thương một lát nữa, chỉ sợ tu vi của hắn sẽ vĩnh viễn bị hạ xuống hai cấp. 

Trong lòng Hắc Giáp Vệ cường tráng hoàn toàn lạnh lẽo.

Hắn khoanh chân trên đất, xoay tay lấy ra một viên đan dược chữa trị vết thương, há mồm nuốt xuống.

Sau nửa canh giờ, sắc mặt Hắc Giáp Vệ cường tráng lộ ra một ít hồng hào. Thấy thương thế trên người tạm thời đã ổn định lại, Hắc Giáp Vệ cường tráng thở nhẹ một hơi, nhưng nghĩ tới hai người bằng hữu của hắn bỏ mình dưới kiếm kính, trên mặt hắn lộ ra một vẻ ai oán. 

Nhớ tới uy thế của kiếm kính mạnh mẽ này, Hắc Giáp Vệ cường tráng lại có hơi sợ hãi, hắn lắc đầu một cái rơi vào trầm tư.

Thời điểm hắn vừa nhìn thấy Lâm Thần, hắn khoanh chân ngồi ở đó, bốn phía thân thể được một lượng lớn kiếm kính bao phủ.

Mà vào lúc ấy, dường như Lâm Thần vừa mới lấy được di vật gì đó từ trong hố sâu. 

Là vật gì? Có khả năng trong tay Lâm Thần chính là Thiết Phiến.

Nói cách khác...

Quay xung quanh thân thể Lâm Thần là những kiếm kính khổng lồ kia là từ trong Thiết Phiến thả ra ngoài. 

Nghĩ tới đây, trên mặt Hắc Giáp Vệ cường tráng không khỏi lộ ra một vẻ kinh sợ, rốt cuộc là vì sao Thiết Phiến có thể thả ra kiếm kính uy lực công kích khổng lồ như thế này?

Không nghi ngờ gì nữa, Thiết Phiến này tất nhiên là bảo vật vô cùng quý giá. Bảo vật cỡ này, bất kể là ai có được đều có thể vượt cấp giết người, thực lực cường hãn.

Nếu không như vậy, thì làm sao giải thích được, Lâm Thần là một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ có thể đối kích với Mạc Phong tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong mà không rơi vào thế hạ phong, dễ dàng chém giết hai Hắc Giáp Vê tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ, đánh trọng thương một Hắc Giáp Vệ Thiên Cương cảnh hậu kỳ. 

Hắc Giáp Vệ có hơi không nén được tức giận, loại bảo vật này làm sao có thể để một võ giả tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ có được.

Loại bảo vật này, tất nhiên thiếu chủ cũng muốn có được.

Hắc Giáp Vệ cường tráng tự nghĩ. Ta hiện tại thông báo cho thiếu chủ, thiếu chủ nhận được tin tức tuyệt đối sẽ đi đến phía trước, đến lúc đó... tiểu tử ngươi nợ máu liền trả bằng máu. 

Lâm Thần chém giết hai Hắc Giáp Vệ là bạn tốt của hắn, giờ khắc này làm sao hắn có thể không hận.

Trong lòng tức giận mắng một tiếng, Hắc Giáp Vệ cường tráng xoay tay một cái lấy ra một viên đá truyền tin, một viên hình tròn mặt trên có khắc rất nhiều phù văn, cùng một viên khác bất đồng là không có khắc phù văn, sau đó dùng sức nặng nề bóp nát hai viên đá truyền tin này nát tan.

Lam xong việc này, Hắc Giáp Vệ cường tráng ngồi khoanh chân trên mặt đất, vẻ mặt lo lắng chờ đợi... 

Nơi này là một nơi cực sâu của di tích Chân Bảo Môn, bên trong một con đường có ba cái bóng người chầm chậm, cảnh giác tiến lên.

Răng rắc, răng rắc...

Đang lúc này, bỗng vang lên hai âm thanh nhẹ nhàng, giống như tiếng đá bị phá vụn. Nghe được âm thanh này, ba bóng người lập tức dừng lại. 

Ba người này chính là Hoa Vô Phong, Hắc Giáp Vệ Mạc Phong cùng với thống lĩnh Hắc Giáp Vệ.

- Xảy ra chuyện gì?

Hoa Vô Phong đứng tại chỗ khẽ nhíu mày nhìn về phía thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ. 

Âm thanh nhẹ nhàng vừa nãy chính là truyền tới từ trên người thống lĩnh Hắc Giáp Vệ.

Mạc Phong cũng hơi nhướng mày, nơi này là nơi cực sâu của di tích Chân Bảo Môn, bất luận là động tác gì, âm thanh gì đều có khả năng kích hoạt cơ quan, do đó sẽ đưa tới họa sát thân.

Thống lĩnh Hắc Giáp Vệ trầm mặc không nói, hắn yên lạng đưa tay vào trong ống tay áo lấy ra hai viên đá truyền tin đã bị phá nát. 

Hắn nhìn kỹ hai viên đá truyền tin này một lát, trong mắt hắn lập tức hiện lên một vẻ kinh sợ.

- Thiếu chủ, có Hắc Giáp Vệ tìm thấy bảo vật quan trọng, đồng thời... bọn họ gặp cường địch.

- Bảo vật quan trọng? 

Hoa Vô Phong sững sờ.

Đá truyền tin phân chia thành tử mẫu, đá truyền tin tử bị phá vụn sẽ kéo theo đá truyền tin mẫu cũng sẽ nát vụn. Mà Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành sử dụng đá truyền tin đều là có qui cách cực cao.

Nếu như hai khối đá truyền tin trong tay Hắc Giáp Vệ bị phá vụn, trong đó một khối là phát hiện ra bảo vaath quan trọng mới có thể sử dụng, khối thứ hai là gặp phải kẻ địch cực kỳ mạnh mới có thể sử dụng. 

Hai loại đá truyền tin này, không phải là vạn bất đắc dĩ thì Hắc Giáp Vệ tuyệt đối sẽ không lấy ra.

Hoa Vô Phong đối với lần này nghe rất rõ ràng, nghe thống lĩnh Hắc Giáp Vệ nói xong, trong mắt hắn nhất thời lộ ra một vẻ kinh sợ.

Bảo vật quan trọng? Như vậy, rốt cuộc là bảo vật quan trọng như thế nào? 

Hoa Vô Phong trầm ngâm một lát trầm giọng nói:

- Cách bọn họ bao xa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.