Chương trước
Chương sau
- Cái gì? Lưu Ly Linh Nham lớn bằng nửa bàn tay?

- Ha ha, phát tài rồi, phát tài rồi! Lưu Ly Linh Nham to bằng cái móng tay thì đã là có thể gặp chứ không thể cầu rồi, huống chi Lưu Ly Linh Nham lớn bằng nửa bàn tay! Quả thật là bảo vật vô giá.

- Thằng nhóc, từ bỏ Lưu Ly Linh Nham thì bọn ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.

Gần như là cùng lúc lời của người võ giả kia vừa dứt, lại có thêm mấy chục bóng người tiến tới, mấy chục võ giả có tu vi khác nhau chạy thẳng tới đây từ hướng quảng trường, trực tiếp đứng bên rìa cái hố, vẻ mặt hưng phấn, kích động nhìn Lâm Thần trong hố.

Mà lúc này, Lâm Thần lại cầm Lưu Ly Tinh Nham to bằng nửa bàn tay ở trong tay, nghe thấy lời của mấy người võ giả này thì hắn không khỏi nhíu mày lại. Giao Lưu Ly Linh Nham ra à? Đùa gì thế, sở dĩ Lâm Thần đi ngàn dặm xa xôi tới di tích Chân Bảo Môn chính là vì tìm kiếm Lưu Ly Linh Nham và Thiên Tàn Minh Tinh, lúc này hắn rất vất vả mới tìm được một khối Lưu Ly Linh Nham, thế mà lại muốn hắn giao ra ư?

Lâm Thần cười lạnh một tiếng, thả sức mạnh linh hồn ra, bao vây lấy Lưu Ly Linh Nham trong tay, sau đó hắn lật tay lại, Lưu Ly Linh Nham trong tay đã được thu vào Trữ Vật Linh Giới.

Thấy tình hình này, ngay lập tức các võ giả đứng bên hố sầm mặt lại, dùng ánh mắt không tốt lành nhìn Lâm Thần.

- Hừ, thằng nhóc, chỉ một võ giả tu viThiên Cương cảnh sơ kỳ như ngươi cũng dám độc chiếm Lưu Ly Linh Nham à, thực sự muốn chết. Nếu ngươi biết điều một chút, tốt nhất là tự giao Lưu Ly Linh Nham ra đây, sau đó thì ngươi hãy đi càng xa càng tốt, nếu không thì...

Một võ giả tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ hừ nhẹ một tiếng, nhìn Lâm Thần với vẻ tham lam, cười khà khà rồi nói.

- Khà khà, tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ à? Thằng nhóc, ngươi rất có can đảm, lại dám dùng tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ để tới chỗ này, nhưng mà nơi này là chỗ sâu trong di tích Chân Bảo Môn, cực kỳ nguy hiểm, không phải là nơi mà võ giả có tu vi như ngươi nên tới. Ta khuyên ngươi một câu, giao Lưu Ly Linh Nham ra đây, nếu không thì ngươi sẽ rất hối hận vì đã đi tới nơi này.

- Thằng nhóc, giao Lưu Ly Linh Nham ra đây!

- Nếu không thì...Chết đi!

...

Rất nhiều võ giả mang vẻ mặt tham lam, dùng ánh mắt không tốt lành nhìn Lâm Thần, liên tục mở miệng nói, dùng lời nói làm vũ khí để công kích Lâm Thần.

Dưới cái nhìn của bọn họ, Lâm Thần là một võ giả có tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, có được một khối Lưu Ly Linh Nham to bằng nửa bàn tay chỉ là do may mắn, hắn căn bản không có tư cách có được loại bảo vật này. Còn nếu như tu vi của Lâm Thần là Thiên Cương cảnh hậu kỳ, may mắn tìm được khối Lưu Ly Linh Nham này, tuy rất nhiều người sẽ thấy tham lam muốn giết người cướp của, nhưng ít ra không phải ai trong tất cả bọn họ đều tham gia, nhắm vào một mình Lâm Thần.

Vì lẽ đó, lúc này Lâm Thần có được một khối Lưu Ly Linh Nham lớn bằng nửa bàn tay, đương nhiên những võ giả này cảm thấy không vừa lòng, bọn họ còn chưa có được, một võ giả tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ như Lâm Thần thì có tư cách gì mà có được?

Cứ thế, đương nhiên những võ giả này muốn giết người cướp của với Lâm Thần, cướp lấy Lưu Ly Linh Nham. Đương nhiên, nếu như Lâm Thần đồng ý tự giao ra, vậy thì không thể tốt hơn nữa. Còn phần sau khi bọn họ có được Lưu Ly Linh Nham thì phân chia thế nào, vậy thì lại là một sự phân chia khác.

Nghe lời của những võ giả này xong, trên mặt Lâm Thần lộ ra một nụ cười gằn, Lưu Ly Linh Nham là một trong những mục đích quan trọng khi hắn đến di tích Chân Bảo Môn lần này, làm sao có thể giao ra.

- Xin lỗi, Lưu Ly Linh Nham là do ta tìm được, đương nhiên nó là của ta, nếu các ngươi cũng muốn thì có thể tự đi tìm.

Hai chân Lâm Thần dùng sức, thân thể lập tức bay lên, rơi vững vàng bên cái hố. Mà mấy võ giả xung quanh hắn thấy thế thì đều lui về sau mấy bước.

Nhưng mà sau khi nghe Lâm Thần nói, rất nhiều võ giả không khỏi hừ lạnh một tiếng, tự tìm Lưu Ly Linh Nham ư? Đùa gì thế, nếu thật sự có thể tìm Lưu Ly Linh Nham một cách dễ dàng như thế thì bọn họ cần gì phải lãng phí thời gian ở đây với Lâm Thần?

Dù sao Lưu Ly Linh Nham chỉ lớn bằng nửa lòng bàn tay, nếu chia đều ra thì mỗi người cũng không lấy được nhiều lắm.

- Bớt phí lời đi, thằng nhóc, nói một câu có giao hay không!

Có võ giả vội vàng gào lên một tiếng, sau đó vang lên một tiếng loảng xoảng, hắn ta rút vũ khí ra, nhắm ngay vào Lâm Thần rồi lạnh lùng nói.

Lâm Thần sầm mặt xuống, quay đầu nhìn về phía võ giả vừa nói, tu vi của người này là Thiên Cương cảnh hậu kỳ, cánh tay thô to thắt lưng tròn rộng, vóc người cực kỳ khôi ngô, bàn về thực lực, hẳn cực kỳ mạnh trong những người có cảnh giới Thiên Cương hậu kỳ.

- Nếu như ta là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nói lời như vậy.

Lâm Thần khẽ nói một câu sâu xa, giống nhưđang lẩm bầm lầu bầu. Trong trận đánh với con rối người có Thiên Cương cảnh đinh phong lúc trước, Lâm Thần cũng không sợ hãi chút nào, hơn nữa người trước mặt hắn chỉ là võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ?

Võ giả khôi ngô kia nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, đột nhiên hắn ta gầm lên một tiếng, đao lớn trong tay chém mạnh về phía Lâm Thần:

- Thằng nhóc, ngươi đang tìm chết.

Một đao này của hắn có tốc độ rất nhanh, gần như là cùng lúc lời của hắn vừa dứt, đao lớn đã rơi tới trước mặt Lâm Thần, chỉ chút nữa thôi là sẽ đánh trúng Lâm Thần.

Các võ giả bốn phía thấy thế thì kinh ngạc thốt lên một tiếng, trong mắt họ lộ ra vẻ vội vã, dưới cái nhìn của bọn họ, nếu Lâm Thần bị một đao này của võ giả khôi ngô đánh trúng, thì với tu viThiên Cương cảnh sơ kỳ của hắn, tất nhiên sẽ chết tại chỗ. Mà chỉ cần Lâm Thần chết, vậy thì Lưu Ly Linh Nham trên người của hắn liền trở thành vật vô chủ!

Rất nhiều võ giả mang vẻ mặt hưng phấn, đều đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần Lâm Thần vừa bị chém chết, bọn họ sẽ lập tức xông tới, cướp lấy Lưu Ly Linh Nham trên người Lâm Thần.

Nhưng mà... Ngay khi đao lớn của võ giả khôi ngô xuất hiện ở trước mặt Lâm Thần không tới một mét, bỗng nhiên thấy hai tay Lâm Thần hơi động, có một cái bóng đen lóe lên trước mặt hắn, ngay sau đó chính là một tiếng vũ khí va chạm nặng nề!

- Chuyện này...

Mọi người sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Thần đứng bên rìa hố, sắc mặt hờ hững, giống như chưa bao giờ chuyển động. Ngay khi đao lớn của võ giả khôi ngô kia sắp đánh trúng Lâm Thần, Lâm Thần đột nhiên giơ Hắc Sắc trường côn trong tay lên, chặn ngang ở trước mặt hắn.

Nên biết rằng đòn tấn công lúc nãy của võ giả khôi ngô có tốc độ cực nhanh, mà khi Lâm Thần giơ Hắc Sắc trường côn lên để ngăn cản, đao lớn của võ giả khôi ngô đã rơi xuống trước mặt Lâm Thần, có thể đánh trúng Lâm Thần trong nháy mắt, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, Lâm Thần vẫn có thể giơ Hắc Sắc trường côn lên... Thực sự tốc độ phản ứng nhanh đến mức làm người ta không thể tưởng tượng nổi!

Quan trọng hơn là, Lâm Thần không chỉ nâng Hắc Sắc trường côn lên, mà lại còn dùng tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ chống lại một đao tấn công của võ giả khôi ngô kia.

Tu vi của võ giả khôi ngô lại là Thiên Cương cảnh hậu kỳ! Dù chỉ là một đòn tùy ý thì cũng không phải là thứ mà võ giảThiên Cương cảnh sơ kỳ có khả năng ngăn cản.

- A! Thằng nhóc, ta muốn giết ngươi!

Trong lúc mọi người ở đây ngây người, vẻ mặt của võ giả khôi ngô ở trước mặt Lâm Thần tức giận, sau khi gầm lên một tiếng giận dữ thì giơ đao lớn lên, chém một đao nữa xuống người Lâm Thần.

- Điếc không sợ súng.

Lâm Thần cười lạnh một tiếng, Lâm Thần không truy cứu việc võ giả khôi ngô này tấn công hắn thì đã rất tốt rồi, nhưng mà võ giả khôi ngô này còn điếc không sợ súng, muốn chém chết Lâm Thần.

Lâm Thần không nương tay nữa, thân thể hắn khẽ chuyển động, đột nhiên có một luồng ánh sáng màu đồng cổ rực rỡ bùng nổ trên người hắn. Cùng lúc đó, hắn giơ Hắc Sắc trường côn trong tay lên cao, sau đó dùng sức quật xuống trước mặt...

Ầm!

Hắc Sắc trường côn va chạm mãnh với đao lớn của võ giả khôi ngô, phát ra một tiếng kim loại va chạm vô cùng nặng nề.

Ngay sau đó... Vang lên một tiếng răng rắc, đao lớn của võ giả khôi ngô đã gãy thành hai khúc. Sắc mặt của võ giả khôi ngô thay đổi, chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh truyền từ đao lớn của hắn ta vào người, hắn ta mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân thể bị đánh bay ra ngoài.

Ầm.

Võ giả khôi ngô đập mạnh vào vách đá, va chạm dữ dội khiến cho hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, dựa lưng vào vách đá, không kìm được mà thở dốc, cũng không có cách nào đứng lên.

Soạt!

Thấy tình hình này, sắc mặt của rất nhiều võ giả bốn phía thay đổi, vẻ mặt nhìn Lâm Thần kiêng kỵ.

- Chỉ một đòn đã khiến võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ trọng thương, chuyện này...thằng nhóc này có còn là người hay không.

- Lẽ nào hắn ta che giấu tu vi, tu vi thật sự của hắn không chỉ cảnh giới Thiên Cương sơ kỳ?

- Thằng nhóc này còn có chút tài năng.

Sức mạnh mà Lâm Thần phô bày khiến mọi người cảm thấy rung động. Nên biết trong các võ giả có cùng tu vi, sức mạnh của mỗi người chia thành ba bảy loại, hơn nữa tu vi của võ giả khôi ngô còn cao hơn Lâm Thần hai bậc. Dưới tình huống có tu vi cao hơn Lâm Thần hai bậc, nhưng võ giả khôi ngô kia lại bị một đòn của Lâm Thần làm trọng thương...

Mà Lâm Thần vẫn đứng bình tĩnh nhàn nhã tại chỗ, hình như hắn cũng chưa dùng hết sức lực để đối phó với võ giả khôi ngô kia. Nghĩ tới đây, vẻ mặt của những võ giả này càng thêm kiêng dè, sức mạnh của Lâm Thần quá mức mạnh mẽ, đối phó với võ giả khôi ngô có tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ dễ dàng như thế, vậy thì...

Cho dù hắn không có sức mạnh giết chết võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong, nhưng lại dám đánh một trận với võ giả có Thiên Cương cảnh hậu kỳ.

Nhưng mà sức mạnh mà Lâm Thần phô bày xuất chúng ngoài dự đoán, nhưng dưới sự mê hoặc của Lưu Ly Linh Nham thì vẫn có võ giả dùng ánh mắt không tốt lành nhìn Lâm Thần. Thực sự làsức mạnh của Lâm Thần không tệ, nhưng dù sao tu vi của hắn chỉ làThiên Cương cảnh sơ kỳ, mà hắn chỉ có một mình!

Vào lúc này, số lượng võ giả vây quanh hắn tới mấy chục, trong số họ còn có mấy võ giả có tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong. Cho dù Lâm Thần có thể đối phó mấy võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ, nhưng hắn có thể cùng đối phó mấy võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong ư?

- Được lắm! Thằng nhóc, ngươi được lắm. Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi chỉ có một mình, mà bọn ta...

Một người trung niên tu viThiên Cương cảnh đỉnh phong chậm rãi bước ra, dùng tư thế cao thượng quan sát Lâm Thần, lạnh lùng mở miệng. Mà ở bên cạnh hắn ta thì lại có mấy võ giả cảnh giới Thiên Cương hậu kỳ đứng đó, rõ ràng mấy người này là cùng một phe.

So với võ giả khôi ngô bị Lâm Thần dùng một đòn đánh trọng thương lúc nãy, thì sức mạnh của người trung niên Thiên Cương cảnh đỉnh phong này mạnh hơn nhiều. Gần như chỉ trong chớp mắt người trung niên này đi ra, mấy võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong trong đám võ giả khác cũng khẽ bước ra, vây quanh Lâm Thần từ các hướng khác nhau, ánh mắt cực kỳ không thân.

- Ta cho hai người các ngươi lựa chọn, tự mình rời đi, hoặc là... Chết.

Người trung niên Thiên Cương cảnh đỉnh phong vừa nói lúc nãy còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên Lâm Thần mở miệng, nhìn người phía trước với vẻ mặt lạnh lùng.

Nghe nói như thế, sắc mặt của mấy người trung niên Thiên Cương cảnh đỉnh phong vây quanh Lâm Thần đều lộ ra vẻ nổi giận. Vốn mấy người này cùng vây quanh Lâm Thần thì còn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, dù sao người này chỉ có tu viThiên Cương cảnh sơ kỳ, mà mấy người bọn họ đều là Thiên Cương cảnh đỉnh phong, tu vi của bọn họ cao hơn Lâm Thần quá nhiều, cho dù bọn họ thành công giết được Lâm Thần, cướp lấy Lưu Ly Linh Nham thì cũng không có gì đáng để khoe khoang.

Nhưng lúc này, sau khi bọn họ nghe Lâm Thần nói xong, lập tức một đám người giận dữ. Bị một võ giả có tu vi thấp hơn mình ba bậc uy hiếp, nếu bọn họ mà không đánh trả, không biết lúc bị truyền ra sẽ có bao nhiêu người cười mỉa mai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.