Chương trước
Chương sau
- Rất có thể. Ta nhớ là thời điểm Lâm Thần xông qua Thiên La sơn bí cảnh đạt được hạng ba, tu vi của hắn vẫn là Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu đỉnh cao, qua hai tháng, khả năng tu vi của hắn đột phá đến Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy hậu kỳ là rất cao, như vậy chắc là hắn đoạt được hạng ba lúc xông qua Thiên La sơn bí cảnh.

- Nếu hắn đấu với Đoạn Phương thì sẽ thua thảm!

Nghe được lời đệ tử kia, mọi người sững sờ, nhưng liền thấp giọng bắt đầu nghị luận. 

Thiên Cực tông đệ tử đông đảo, đệ tử trùng tên trùng họ không ít, mọi người cũng không xác định được Lâm Thần trước mặt có phải là người xông vào Thiên La sơn bí cảnh đạt hạng ba hay không.

Nhưng theo phân tích, mọi người đều cảm thấy là cùng một người.

Mà Lâm Thần nghe được lời tên đệ tử này nói cũng hơi sững sờ, mới chợt nhớ tới hai tháng trước, hắn với Đoạn Phương có ước hẹn giao đấu. 

Tính toán thời gian, hôm nay đúng lúc tròn hai tháng.

Lâm Thần bước chân hơi động, đi ra phía ngoài.

...

Cùng lúc đó, tại quảng trường của Thiên Cực tông.

Giờ khắc này trên quảng trường chính đệ tử xúm lại rất đông, mang theo vẻ hưng phấn nhìn hai người giữa quảng trường.

Giữa đông đảo đệ tử, chính là hai người Đoạn Phương và Viên Phi. 

Hai tháng không gặp, tu vi của Viên Phi đã là Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá đến Thiên Cương cảnh sơ kỳ, khí thế không thua kém so với Đoạn Phương.

Mặc dù tu vi của Đoạn Phương vẫn là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, nhưng hai tháng qua hắn cũng không có lãng phí, tu vi của hắn dĩ nhiên đã trở nên vững chắc, khí thế mạnh mẽ hơn không ít.

- Tốc độ tu luyện của Viên Phi thật nhanh! 

Có đệ tử nội môn kinh ngạc thốt lên.

Mặc dù nói, Viên Phi thu được phần thưởng đệ nhất cực phẩm trong Thiên La sơn bí cảnh là Địa Linh đan, lợi dụng Địa Linh đan tăng tu vi lên tới Luyện Thể cảnh tầng thứ chín trung kỳ. Nhưng bây giờ, tu vi của hắn lại là Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, hai tháng này Viên Phi đột phá từ tầng thứ chín trung kỳ đến đỉnh phong, cũng đủ để cho mọi người ngưỡng mộ.

Mặt Viên Phi không biến sắc, đứng tại chỗ nhìn Đoạn Phương ở phía đối diện. 

Tu vi của hắn đột phá, giờ khắc này đối mặt với Đoạn Phương dĩ nhiên hắn không sợ chút nào. Phải biết rằng hai tháng nay hắn thường xuyên tiến vào dãy Mặc Liên sơn chém giết một lượng lớn yêu thú, kinh nghiệm thực chiến có thể nói phong phú cực kỳ, cũng do đó chiếm được không ít nội đan yêu thú, sau đó Viên Phi đổi những nội đan này thành đan dược cao cấp, một lần đột phá tu vi lên tới Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh phong!

Cũng bởi vậy, tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ của Đoạn Phương Viên Phi cũng không để vào trong mắt.

Không giống với Viên Phi, giờ khắc này Đoạn Phương trong lòng có chút thấp thỏm, Viên Phi hai tháng ngắn ngủi tu vi đột phá đến Luyện Thể cảnh tầng thứ chín Đỉnh phong, trong lòng Đoạn Phương đã không thể coi thường. 

Hắn mặc dù là võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ, nhưng trong các võ giả cùng cấp, thực lực của hắn xem như không thấp, đối phó với võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh phong vẫn tạm được, nhưng có thể tưởng tượng được đánh bại thiên tài Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh phong sẽ rất khó khăn.

- Viên Phi lợi hại như vậy, không biết Lâm Thần thế nào?

- Đúng đấy, ta nhớ Lâm Thần với Viên Phi và Đoạn Phương cùng nhau giao hẹn. Hiện tại thời gian hai tháng đã tới, Viên Phi ở đây, nhưng Lâm Thần lại không thấy tăm hơi, hay hắn sợ khó không dám tới? 

Các đệ tử vẫn đang nhỏ giọng bàn luận xung quanh.

Vì muốn nâng cao khí thế của chính mình, Đoạn Phương sau khi nghe thấy mấy câu mà các đệ tử nói ra, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Hừ, tên Lâm Thần kia là người cùng ngươi xông vào Thiên La sơn bí cảnh, hiện tại Lâm Thần lại không có dũng khí tới đánh một trận, xem ra các ngươi cũng chỉ có thế. 

Nói xong trên gương mặt chữ điền lộ ra một vẻ kiêu ngạo, dường như cùng Viên Phi, Lâm Thần ước chiến là sai lầm của hắn.

- Ha ha, Đoạn Phương, ngươi vẫn là nên cầu khấn cho Lâm Thần không tới đi, nếu không hắn mà tới, ngươi sẽ không tránh được bị đánh một trận.

Viên Phi cười nhạt một tiếng, thay Lâm Thần nói. 

Thực lực của Lâm Thần Viên Phi ít nhiều cũng biết một ít, người này tốc độ tu luyện nhanh chóng, tại Thiên Cực tông hầu như không ai sánh bằng.

Nghe được lời này của Viên Phi, gương mặt chữ điền của Đoạn Phương nhất thời đỏ lên, gầm nhẹ nói:

- Nếu như hắn tới đây! Ta bảo đảm sẽ để cho hắn nằm trên giường ba tháng. 

- Còn ngươi... Hừ! Viên Phi, thực lực của ngươi cũng không tệ, nhưng so với ta còn cách biệt không ít, nếu đánh nhau ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.

Viên Phi lắc đầu một cái, cười nhạt nói:

- Ngươi tự tin vào thực lực của mình như vậy, vậy thì hai chúng ta đánh trước đi. 

Viên Phi cũng không phí lời, trực tiếp nói vào đề tài chính.

Vốn dĩ cả người Đoạn Phương còn hạo khí bừng bừng, nhưng vừa nghe Viên Phi nói vậy nhất thời khí thế cũng có chút uể oải. Nói cho cùng, tận đáy lòng Đoạn Phương vẫn không tự tin, hay là nói hắn không có khả năng chiến thắng Viên Phi.

Đệ tử bốn phía nhìn thấy Đoạn Phương khí thế uể oải, nhất thời cười rộ lên, từng người từng người giễu cợt Đoạn Phương nhát gan sợ chuyện, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. 

Sắc mặt Đoạn Phương đỏ lên, để những đệ tử này giễu cợt, hắn tựa hồ nóng lòng biểu hiện hiện thực lực của mình, cắn răng gầm nhẹ nói:

- Hôm nay ta phải giáo huấn ngươi một trận tử tế!

Hô hố hô hố... 

Vừa nói, Đoạn Phương vừa lấy ra một cây trường côn, múa trên không trung, rồi sau đó hung hăn đánh xuống chỗ Viên Phi.

Đoạn Phương am hiểu nhất là côn pháp, một côn này của hắn đánh ra, nhất thời liền khiến đệ tử bốn phía kinh ngạc thốt lên, có thể nhìn ra, Đoạn Phương chính là quyết tâmđánh bại Viên Phi, đòn đánh này nếu rơi vào trên người của Viên Phi thì nhất định sẽ trọng thương.

Nhưng sau một khắc, đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ, Viên Phi giơ đại đao lên một đao hướng côn của Đoạn Phương đánh xuống. 

Ầm!

Đại đao cùng trường côn chạm nhau, cơ hồ là cũng trong lúc đó, thân thể của hai người đều lùi về phía sau.

Nhưng Viên Phi chỉ là lui hơn mười bước rồi dừng lại, còn Đoạn Phương, ước chừng lui mấy chục bước, dựa vào người mấy đệ tử trong môn mới đứng vững. 

Sắc mặt hắn tái chợt, nhả từng ngụm máu tươi thở dốc, vẻ mặt khó coi trừng mắt nhìn Viên Phi.

- Không ngờ Viên Phi lại mạnh như vậy, một đao đã đánh bay Đoạn Phương.

- Một đòn toàn lực của Đoạn Phương cũng không thể làm gì được Viên Phi. 

Đệ tử có tu vi cao bên cạnh thấp giọng nói.

Một kích kia Đoạn Phương vận dụng toàn lực, nhưng Viên Phi lại không hề sử dụng hết sức, tuy rằng sau khi tấn công, hai người đều lùi về phía sau, nhưng Viên Phi cũng chỉ là lui hơn mười bước mà thôi, mà trên mặt hắn lại không có biến hoá nào, thân thể không hề tổn hại.

So với Đoạn Phương, không biết mạnh hơn bao nhiêu. 

Nghe được đệ tử bốn phía nghị luận, sắc mặt Đoạn Phương càng khó coi. Bị một kẻ nhập môn không tới hai tháng mới lên cấp đánh bại, thể diện của hắn coi như mất hết.

Ngay khi sắc mặt Đoạn Phương khó coi đến cực điểm, bỗng người bên ngoài quảng trường rối loạn tưng bừng, ngay sau đó, truyền đến tiếng đệ tử hô to.

- Lâm Thần đến rồi! 

Theo thanh âm rơi xuống, liền nhìn thấy từ trong đám người tự động tách ra một con đường, một bóng người chậm rãi đi tới.

Bóng người này xem ra khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng dấp tuấn tú, trên người mặc trang phục của đệ tử Thiên Cực tông, bên hông đeo một thanh kiếm.

Trên mặt hắn không hề có cảm xúc, sau khi nhìn thấy Viên Phi, chỉ gật đầu một cái. 

- Lâm Thần, ngươi đã đến rồi.

Viên Phi cũng hơi gật đầu một cái, cười nói.

Nhưng tiếng nói của hắn vừa hạ xuống, bỗng dưng một vệt bóng mờ lóe qua trước mặt Lâm Thần, cùng lúc đó, tiếng quát của Đoạn Phương đột nhiên vang lên: 

- Lâm Thần, ngươi tên rác rưởi ngươi lại thật sự dám đến! Được, ngươi đã dám đến, vậy ta sẽ nghiêm chỉnh đánh với ngươi một trận.

Trong miệng Đoạn Phương mặc dù nói là nghiêm chỉnh đánh, nhưng giờ khắc này lại rõ ràng là đánh lén.

Thấy tình hình này, mặt Viên Phi biến sắc, Đoạn Phương mặc dù so với võ giả cùng cấp tu vi thực lực không ra sao, nhưng tu vi của hắn dù sao cũng là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, so với Lâm Thần cao hơn mấy cảnh giới, Lâm Thần một khi bị đánh trúng, tất nhiên sẽ trọng thương ngã xuống! 

Mà đòn này của Đoạn Phương lại là đánh lén, căn bản là không có cách né tránh.

Chỉ là đang lúc này, bỗng nhiên nhìn thấy thân thể Lâm Thần chấn động, từng vệt ánh sáng màu đồng tản ra trên da hắn cực kỳ chói mắt.

Đùng! 

Trường côn của Đoạn Phương công kích ở trên cánh tay trái của Lâm Thần, phát ra một tiếng nghe như tiếng lão tăng gõ chuông vậy. Một nguồn sức mạnh tràn vào người Lâm Thần, để thân thể hắn hơi trật sang phải một chút.

Ây...

Vốn dĩ Viên Phi còn tỏ ra lo lắng đột nhiên sửng sốt, há hốc mồm nhìn Lâm Thần. 

Như vậy đã chặn lại rồi?

Đoạn Phương cũng sửng sốt tại chỗ, hắn vốn nghĩ rằng lấy việc giáo huấn Lâm Thần cứu vãn chút thể diện cho bản thân, cũng không thể ngờ tới thực lực của Lâm Thần quá mạnh, hắn dùng toàn lực đánh lén một đòn mà cơ thể Lâm Thần chỉ hơi nghiêng qua một ít.

Đòn đánh của hắn, căn bản không làm gì được Lâm Thần. 

Đệ tử bốn phía cũng thở phào, khi bọn họ thấy Đoạn Phương đánh lén Lâm Thần, cũng rất kinh ngạc không nghĩ rằng hắn sẽ làm ra chyện như vậy, may mà Lâm Thần chặn lại được, lập tức mọi người đối với Đoạn Phương lộ vẻ khinh thường.

- Ngươi đánh ta một côn, ta trả ngươi một chưởng.

Lúc này Lâm Thần mở miệng nói, thanh âm không lớn, nhưng toàn bộ người trong quảng trường đều nghe được. 

Ngay sau đó, Lâm Thần đột nhiên giơ tay lên, một cái tát nhìn như vô cùng chậm rãi hướng tới mặt Đoạn Phương.

Một cái tát này, nhìn tốc độ cực kỳ chậm rãi, Đoạn Phương rõ ràng cảm giác mình có thể né tránh, nhưng lại vẫn bị đánh trúng.

Ba!

Âm thanh vang dội truyền khắp quảng trường.

Theo âm thanh vang lên, cơ thể Đoạn Phương đột nhiên bay lùi về sau, tông vào hơn mười đệ tử mới dừng lại.

Lúc dừng lại Đoạn Phương không nhúc nhích, nằm trên đất ngất đi. 

Yên ắng.

Cả quảng trường vào thời khắc này trở nên yên tĩnh, có thể nghe được cả nhịp tim, tiếng hít thở của nhau.

- Lợi hại! Lâm Thần, không ngờ hai tháng không gặp, thực lực của ngươi lại tăng đến mức độ này. 

Lát sau, trên quảng trường mới vang lên một âm thanh, Viên Phi khiếp sợ nhìn Lâm Thần, mở miệng nói.

- Một cái tát có thể đánh ngất võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ!

Cổ Đồng Luyện Thể quyết của Lâm Thần đã tu luyện tới tầng thứ ba, trải qua thời gian khổ luyện, quyền lực đạt đến gần một vạn sáu ngàn cân. 

Mà vừa nãy hắn tát một cái là dùng hết toàn lực, nếu như không phải hắn khống chế được lực đạo phát ra, e là Đoạn Phương không chỉ bị ngất, mà còn trọng thương tại chỗ, phải tu dưỡng mấy tháng.

Lâm Thần xoay người, nhìn Viên Phi cười nói:

- Thực lực của ngươi cũng mạnh hơn rất nhiều, Đoạn Phương không phải là đối thủ của ngươi. 

- So với ngươi, ta chỉ đến thế thôi.

Nghe lời Lâm Thần nói, Viên Phi lắc đầu cười khổ. Hắn vận dụng bảy phần chân khí, mới sánh ngang một đòn toàn lực của Đoạn Phương, mà Lâm Thần chỉ một cái tát trực tiếp khiến Đoạn Phương bất tỉnh, chênh lệch giữa hai bên, quả thực không nhỏ.

Nhưng Viên Phi từ phiền muộn tỉnh lại rất nhanh, trên mặt hắn lộ ra chiến ý điên cuồng. 

- Lâm Thần, ta vẫn muốn cùng ngươi đấu một trận, hôm nay vừa vặn đúng lúc, chi bằng chúng ta giao đấu một phen?

Giao đấu với một võ giả bình thường Thiên Cương cảnh sơ kỳ như Đoạn Phương rất vô vị, cùng thiên tài phân tranh, mới có thể khiến nhiệt huyết sôi trào.

Viên Phi cả người hừng hực chiến ý mặc dù trong lòng hắn cũng nghĩ không có nhiều cơ hội thắng Lâm Thần. 

Lâm Thần nở nụ cười nói:

- Có gì là không thể!

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi rút thanh kiếm bên hông ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.