- Không được.
Lý Vân vừa nói ra, Hải Quỳnh tiên tử biến sắc mặt, nàng nhíu mày, thở phì phì:
- Lý Vân, anh thật quá phận, ý anh muốn sao, em là vị hôn thê của anh, trước mặt em mà anh lại nói những lời này. Anh sợ? Anh muốn trốn tránh? Anh… anh làm em quá thất vọng. Anh biết không? Trong lòng em chỉ có một người yêu duy nhất, người này luôn có trách nhiệm, luôn can đảm, đảm nhận mọi việc, ôm hết mọi thứ. Người này làm việc, dù đúng hay sai, dù khó khăn khổ sở, đều chưa từng lùi bước, chưa từng buông tha. Thế nhưng hôm nay anh lại thành ra thế này.
- Dừng…!
Lý Vân không thể chịu được thêm nữa cái thói vô lý của bà cô này, cứ như oán phụ đang trách chồng, bác gái kể lể chuyện đời:
- Việc này cô không thể trách tôi, vấn đề mấu chốt là tôi mất trí nhớ. Nói thật, tôi và cô, hiện tại chẳng khác người dưng. Tôi không muốn mình là một thằng ngu tự nhiên đi gánh chịu một đống nguy hiểm vào đầu. Đối phương là tiên tộc a, tiên tộc, rất mạnh đó.
- Anh nói lại lần nữa xem?
Hải Quỳnh tiên tử tức giận, phùng mang trợn má, bất quá như thế lại càng xinh đẹp, vưu vật đúng là vưu vật a, phong tình vạn chủng, tức giận cũng làm mê đắm người ta.
Lý Vân cũng cao giọng lên nói chuyện:
- Tiên nữ, cô muốn ngựa chạy cũng phải cho nó ăn cỏ chứ. Tôi nhận một đống nguy hiểm như thế, thế nhưng nào có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-hao-yeu/2024724/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.