- Ý ngươi là, có những huyết mạch thời Viễn Cổ, khi thức tỉnh đã thập phần cường đại?
Lý Vân truy hỏi
- Mà Hải Quỳnh là một trong số đó?
- Ừ, đúng là thế, Hải Quỳnh tiên tử cũng không phải là người mà chùa Bạch Mã chúng ta có thể khống chế được, cho nên, sự tình của nàng với chúng ta một chút cũng không quan hệ.
Lão hòa thượng lên tiếng mong chờ, lại vừa cười vừa nói.
- Nói thật, ta rất tán thành Hải Quỳnh tiên tử làm như thế, lúc này xác thực ngươi không nên biết quá khứ của mình, bởi vì ta cảm thấy, việc ngươi mất trí nhớ không hề ngẫu nhiên, mà…
- Là sao? Một âm mưu?
Lý Vân bắt đầu đi sâu vào câu chuyện, hỏi dồn:
- Hải Quỳnh biết, ngươi cũng biết đúng không? Ba năm nay bao nhiêu thời gian như thế, ngươi vẫn giả câm giả điếc, ngươi chơi đểu ta à.
- Ta không biết a.
Lão hòa thượng phất tay, lần thứ hai nâng chung trà, nhấp thêm một ngụm cho đỡ khô miệng.
- Đây chỉ là một trong những suy đoán của ta mà thôi.
Lão hòa thượng phân tích nói tiếp.
- Ngươi luân hồi chuyển thế, mỗi một lần đều tử vong, mỗi lần lại đại biểu cho một hành trình khác nhau. Một vạn năm thời gian này, ngươi chết lâu hơn là được sống, đến một trợ giúp cũng không có, là một phương thức tu luyện vô cùng gian nan. Thế nhưng ta xem qua Tam Thế Thư, những lần trước luân hồi, mọi việc đều rất thuận lợi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-hao-yeu/2024710/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.