Chỉ chốc lát sau, Tần Suất cũng ngáp ngắn ngáp dài từ trên tầng cao nhất đi xuống. Bữa sáng còn chưa kịp ăn được một miếng, đã bị Lý Vân giục đi âm thầm bảo hộ Nhâm Cường. Vương Trân Trân đồng dạng cũng rời giường rất sớm. Ngay trong nháy mắt Lý Vân gõ cửa, nàng cũng đúng lúc mở cửa phòng. Một cỗ mùi cơm chín nhất thời bay ra. Làm cho Vương Đại Sơn nước miếng chảy ròng ròng. 
- Cùng nhau đi vào ăn đi...! 
Vương Trân Trân nói một tiếng. 
Vương Đại Sơn vô cùng cảm động, còn kém không có nói ra nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng. 
- Meo meo ô...! 
Sau khi vào cửa, Lý Vân liếc mắt liền thấy tiểu mao đầu đang co rúc ở trên ghế sa lon. Tiểu tử kia tinh thần rất tốt. Xem ra xác thực được Vương Trân Trân đối đãi tốt. 
- Lão đại tốt, chào đại thúc...! 
Tiểu mao đầu nhảy xuống sô pha, rất có lễ phép hướng Lý Vân, Vương Đại Sơn chào hỏi. Cử động lần này nhất thời thắng được hảo cảm của Vương Đại Sơn: 
- Ân, không tệ, đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện... 
Lý Vân phản ứng thì tương đối là lãnh đạm, chỉ là thoáng gật đầu qua. 
Sau khi ăn xong điểm tâm, Lý Vân liền dắt chiếc xe đạp cũ nát của mình đi đến trường. 
Cuộc sống trong trường học vẫn nhàm chán và ấm áp như vậy. Buồn chán cùng ấm áp. Có lẽ, cũng chỉ có người như Lý Vân mới có thể hiểu và cảm ngộ như vậy. Đổi lại người khác, buồn chán cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-hao-yeu/2024697/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.