Chương trước
Chương sau
Ngáp dài một cái, Lý Vân từ trên bàn đứng lên, dụi dụi mắt đi ra khỏi phòng học. Sau khi lấy xe đạp tại nhà để xe, hắn dự định về nhà.

- Có thể nói chuyện với cậu một chút được không?

Mới ra đến cửa trường học, Nhâm Hiểu Nguyệt dắt một chiếc xe đạp điện ngăn cản lối đi của Lý Vân. Nàng mặc một chiếc áo lông đỏ, trên gương mặt thanh tú có chút sợ hãi.

- Được....

Lý Vân gật đầu, sau đó nhìn qua chiếc xe đạp điện nhỏ nhắn của Nhâm Hiểu Nguyệt kia, rồi lại nhìn lại chiếc xe cũ kĩ của mình. Vừa cười vừa nói:

- Đi cùng tớ, cậu sẽ không cảm thấy mất mặt chứ?

- Cậu có vẻ rất quan tâm tới vấn đề xe đạp?

Nhâm Hiểu Nguyệt cố nặn ra một nụ cười, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp:

" Núi không cao, có tiên thì có tên, nước không sâu, có rồng thì linh nghiệm. Tuy phòng ốc ta sơ sài, nhưng đạo đức ta cao sang"…những lời này cậu cũng nên nghe qua đi. Không sai, xe đạp của cậu tuy có chút cũ nát, thế nhưng cậu lại rất... Lợi hại...

Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không biết nên dùng từ như thế nào để đánh giá về con người Lý Vân.. Cuối cùng, cũng chỉ biết dùng "rất lợi hại" để thay thế.

Trên thực tế, Lý Vân tại trong mắt Nhâm Hiểu Nguyệt xác thực rất lợi hại. Cực kì, cực kỳ lợi hại.

Không nói đến những lần hắn cứu người thân trong nhà nàng, chỉ riêng chuyện hắn từ trên tòa nhà cao hơn mười tầng nhảy xuống rồi biến mất trong tích tắc. Cũng đã nói rõ hắn rất lợi hại.

Sự kiện nhảy tầng đối với Nhâm Hiểu Nguyệt mà nói, là không thể tưởng tượng nổi. Cũng không phù hợp với quy luật khách quan chút nào.

Đương nhiên, sau đó Trí Hoằng đại sư cũng đã căn dặn, nàng phải giữ bí mật về chuyện đó, cũng không được tiếp tục đi sâu nghiên cứu thêm. Ngày hôm nay nàng lớn mật ngăn cản Lý Vân, chỉ là vì muốn nói với hắn một tiếng cám ơn.

Bên bờ sông tỉnh thành nước vẫn chảy róc rách, mặc dù mùa đông có rét lạnh cũng không thể ngăn dòng nước chảy mạnh. Chẳng qua những cành liễu rủ rập rờn bên bờ sông đã không còn thấy đâu nữa.

- Sao vậy? Định nói lời cảm ơn với tớ à?

Lý Vân đem xe đạp dựng vào lan can, quay đầu lại hỏi.

Nhâm Hiểu Nguyệt cũng đem xe đạp điện của mình để tại bên cạnh xe đạp của Lý Vân. Hai cái rõ ràng đối lập với nhau quá lớn, chẳng qua người qua đường cũng không ai đi chú ý. Tựa hồ việc này đối với bọn họ không chút quan hệ.

Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn cứ đáng yêu như thế, tròng mắt đen láy hơi chuyển một chút, thấp giọng nói ra:

- Ừm... Chuyện ngày đó thật rất cảm ơn cậu...

Nói đến đây, Nhâm Hiểu Nguyệt lại thêm một câu:

- Lúc cậu nhảy xuống cửa sổ, tớ thiếu chút nữa đã bị cậu hù chết, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ...

Nhớ tới sự tình đêm đó, trong lòng Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn còn sợ hãi.

Lý Vân sắc mặt hơi đổi, nói:

- Lớp trưởng, về sự tình đêm đó, tớ đề nghị cậu nên quên hết đi.

Nói xong câu đó, Lý Vân nhấc xe đạp của mình đi lên phía trước.

Nhâm Hiểu Nguyệt tranh thủ thời gian đi theo sau, thấp giọng nói:

- Lý Vân, cậu ăn cơm chưa?

Kỳ thực đây là một câu nói rất thừa, nàng biết rất rõ ràng lúc này vừa mới tan học. Lý Vân khẳng định chưa có ăn cơm. Bất quá có đôi khi câu nói thừa cũng có chút tác dụng.

- Tớ mời cậu ăn cơm nhé…

Nhâm Hiểu Nguyệt nhiệt tình nói.

- Hay là thôi đi... buổi chiều tớ vẫn còn có một số việc cần làm... Hôm nào đi.

Lý Vân cảm thấy mình nên cùng Nhâm Hiểu Nguyệt duy trì khoảng cách thích hợp. Dù sao người và yêu quái cũng không cùng đường đi. Hai người dù chung sống với nhau cũng sẽ không có kết quả. Hơn nữa Lý Vân cho tới bây giờ đều không cho rằng hai người khác phái gặp nhau sẽ không có tình cảm bạn bè trong sáng. Câu nói vĩ đại này ngay cả bậc thầy Mác cũng đã tán thành.

Đương nhiên, hiện tại cũng không có cách nào đi chứng minh, Lý Vân cùng lão Mác người nào niên kỷ lớn hơn.

Nhâm Hiểu Nguyệt đi xe đạp điện, rất nhanh đuổi kịp Lý Vân, cùng hắn chạy song song trên đường. Lý Vân nghiêng đầu trêu ghẹo nói:

- Xe đạp điện chạy song song với xe đạp của tớ, không cảm thấy mất mặt sao?

Nhâm Hiểu Nguyệt nghe vậy tức giận mà quay đầu lại, trong câu nói có vài phần oán trách:

- Lý Vân... Cậu nói nhăng gì đấy? Lẽ nào trong lòng cậu, tớ chính là cái loại người ái mộ hư vinh sao?

- Ha ha, đương nhiên không phải, nói giỡn với cậu thôi mà, cậu làm gì phải gấp thế...

Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói:

- Lớp trưởng, nói thật, ngày hôm nay tớ thật sự có việc. Hôm nào... Hôm nào tớ mời cậu ăn cơm sau.

Nói xong, cũng không đợi Nhâm Hiểu Nguyệt nói thêm gì nữa, hắn đã tăng lực chạy về phía trước.

- Cười nhiều lên một chút, kỳ thực cậu là một cô gái tốt.

Thanh âm của Lý Vân từ phía trước truyền đến.

Nhâm Hiểu Nguyệt sững sờ một chút, cuối cùng cũng không đuổi theo nữa.

Dừng xe lại, Nhâm Hiểu Nguyệt quay đầu xe, trong đôi mắt đẹp dịu dàng có chút không vui. Lần đầu tiên chủ động mời nam sinh ăn cơm, lại bị cự tuyệt. Đã thế lại còn bị người ta nói mình là người tốt.

- Phi...!

Nhâm Hiểu Nguyệt khẽ gắt một tiếng, âm thầm suy nghĩ, mình đang suy nghĩ cái gì không biết nữa. Chính mình chẳng qua chỉ là muốn mời hắn ăn cơm, xem như cảm ơn hắn, cũng không phải có ý tứ gì.





Ánh sáng mặt trời ấm áp xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, vầng sáng êm dịu làm căn phòng trở nên ngăn nắp sạch sẽ. Trong phòng, thân thể Lý Vân trần truồng, ngồi xếp bằng trên giường, hai tay bày ra một ấn kết kỳ dị, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp bình ổn có lực. Chỉ chốc lát sau, trên người Lý Vân phát ra một tia kim quang nhàn nhạt, có chút thần bí.

May mà trước đó đã kéo rèm cửa sổ lại, bằng không nhất định sẽ bị người phát hiện.

Lý Vân trong ngực hô hấp nhỏ đi rất nhiều, cảm giác cực kỳ có tiết tấu. Hơn nữa, quanh thân hắn tầng kim sắc cũng càng ngày càng mạnh. Một khắc này, toàn bộ khách trọ trong sân đều cảm thấy trong lòng ấm áp, tâm tình trong khoảnh khắc đều trở nên bình tĩnh lạ thường.

Thời gian không dài kim quang liền biến mất. Trên mặt Lý Vân tản ra vẻ sáng bóng như ngọc.

Mở mắt một khắc này, trên mặt Lý Vân hiện lên nét vui mừng.

- Ha ha, pháp môn của lão hòa thượng thật là tốt a... Yêu lực trong cơ thể ta quả nhiên lại kích phát một ít...

Lý Vân tựa hồ như ăn được món gì đó rất ngon, không định dừng tay lại. Hôm nay là thứ bảy, hắn có đủ thời gian để nghiệm chứng Phật gia tâm kinh mà lão hòa thượng truyền thụ cho hắn mấy hôm trước.

Theo lời lão hòa thượng nói, ngày đó truyền thụ cho hắn bộ tâm kinh này gọi là Bồ Đề Tâm kinh. Phi thường thích hợp cho người có nhiều công đức như hắn sử dụng. Không chỉ có thể kích phát yêu lực biến dị trong cơ thể hắn rất tốt, mà lại càng làm cho hắn sử dụng linh hoạt thêm yêu lực trong cơ thể. Lấy một ví dụ thích hợp, lực lượng ẩn chứa trong cơ thể Lý Vân giống như một mỏ vàng chôn dưới lòng đất, mà Bồ Đề Tâm kinh chính là máy khai thác mỏ vàng này.

Kỳ thực Lý Vân quên mất một điểm, nếu có thể sử dụng Bồ Đề Tâm kinh, lực lượng trên người hắn kia kỳ thực không thể gọi là yêu lực. Tuy chỉ thiếu một đời công đức, nhưng công đức làm người tốt chín kiếp cũng là không phải tầm thường gì. Chí ít, yêu khí trên người hắn đã bị tinh lọc. Đây cũng là nguyên nhân những Yêu tộc, Tiên tộc tầm thường không cách nào ngửi thấy được yêu khí trên người hắn.

Lão hòa thượng biết những thứ này. Nhưng Lý Vân không hỏi hắn, hắn sao có thể nói ra. Ngược lại Lý Vân đối với thân phận yêu quái của mình lúc này vui cười không ngớt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.