Vừa mở miệng, đã ngửi thấy mùi nồng nặc của thuốc nổ.
Vẻ mặt của Diệp Viễn có chút trầm tư, tên này rõ là đến để gây chuyện đây mà.
Hắn vốn dĩ cảm thấy chẳng hề thoải mái chút nào với cái thái độ kiêu cao của Dương Hạo, chỉ là vì nể mặt của Giang Vân Hạc nên mới khách khí như vậy thôi.
Nếu không với tính cách của Diệp Viễn, để ý đến hắn mới là chuyện lạ.
Cái gọi là thiên tài, trong mắt của Diệp Viễn hắn còn không bằng một kẻ ngốc.
“Hóa ra Dương sư huynh biết mình chỉ là một người bình thường, xem ra cũng có vài phần biết mình biết ta. Đệ chỉ sợ Dương sư huynh bị ngươi khác khen ngợi nhiều rồi sẽ có chút dương dương tự đắc.” Nếu đối phương đã không nể mặt như vậy, Diệp Viễn tự nhiên cũng không cần phải khách khí nữa.
“Hừm, cái gì mà người đầu tiên trong ngàn năm nay, chẳng qua chỉ là sự tâng bốc của bọn người vô tri mà thôi, vượt qua Cửu Thiên Lộ U Vân Tông người này khen một câu, người kia tâng bốc một cái và cũng chỉ có những con người đó mới coi những manh khóe của ngươi là cái gì đó đáng tự hào lắm.”
Đối mặt với những lời mỉa mai của Diệp Viễn, Dương Hạo không hề nổi trận lôi đình, mà đối chọi gay gắt.
Diệp Viễn nhúng vai một cái nói: “Đệ cũng chẳng để cái người đầu tiên trong ngàn năm nay ở trong lòng đâu, và cũng chỉ những người tầm thường mới để chuyện này trong lòng thôi.”
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-duoc-than/3007443/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.