Trong thức hải của Diệp Viễn, hai đạo hư ảnh nhàn nhạt đứng đối diện nhau.
Diệp Viễn nhìn thân ảnh to lớn hiền lành trước mặt mà nước mắt chảy ròng ròng.
"Ta thật ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ta sớm nên nghĩ tới! Trong trời đất này ngoại trừ người, còn có ai sẽ vì hài nhi mà làm hết thảy những việc này?"
Diệp Viễn lệ rơi đầy mặt, trái tim gần như tan vỡ.
Từ lúc trọng sinh tới nay, Diệp Viễn vẫn luôn ổn định ung dung, chưa bao giờ tâm trạng mất khống chế như vậy.
Hắn luôn đem cừu hận chôn giấu ở trong đáy lòng, đem toàn bộ tinh thần đặt ở trong việc tu luyện, chỉ mong một ngày có thể đánh đến Thần Vực, diệt trừ phản nghịch!
Mà lần này, đối diện với người này, hắn không có cách nào bình tĩnh được.
Đó là người phụ thân đã sinh ra hắn, nuôi nấng hắn, dạy hắn luyện đan, dạy hắn tu luyện - Đan Đế Cơ Chính Dương mạnh nhất Thần Vực!
Nam nhi không dễ rơi lệ, chẳng qua là chưa tới lúc đau lòng!
Cơ Chính Dương mặt mũi hòa ái, cũng không có vì bị nghịch đồ mưu sát mà sinh ra lệ khí, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy thương yêu.
Cơ Chính Dương hiền hòa cười nói: "Vân nhi, có thể nhìn thấy ngươi chuyển thế trọng sinh, trong lòng vi phụ rất an ủi. Gần đây mọi thứ tốt không?"
"Tốt... tốt... hài nhi hết thảy bình an, chỉ là thường nhớ mong phụ thân." Diệp Viễn nức nở nói.
"Ha ha, ngươi nhớ mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-duoc-than/3007377/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.