Chương trước
Chương sau
Diệp Viễn nhìn Tô Nhất Sơn nước mũi nước mắt giàn giụa quỳ dưới đất, cười nói: "Tô thiếu gia, ta không nói giết ngươi mà, nhìn ngươi sợ kìa!"

Tô Nhất Sơn bây giờ đã là chim sợ ná, đại não hoàn toàn không tự làm chủ được.

Nghe Diệp Viễn có ý thả hắn, không khỏi mừng rỡ nói: "Ngươi... ngươi nói là sự thật sao? Vậy... vậy ta có thể đi được chưa?" 

"Đi thì đương nhiên là chưa được, bí mật của ta bị ngươi thấy hết, nếu ngươi đi, nói chuyện ta có không gian Linh khí ra bên ngoài, há chẳng phải ta chết không có chỗ chôn ư?" Diệp Viễn lắc đầu nói.

Tô Nhất Sơn bị dọa đến mềm nhũn chân, ý Diệp Viễn là không giết hắn không được.

"Ngươi yên tâm, ta có thể thề trước trời đất, tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện ta thấy hôm nay!" Vừa nói, Tô Nhất Sơn giơ tay lên, dáng vẻ thật muốn thề sống chết. 

Diệp Viễn khoát tay nói: "Cái này cũng không cần. Tô Nhất Sơn, ta cho ngươi một cơ hội, một cơ hội đấu với mình ta! Giết được ta, ngươi có thể rời khỏi nơi này."

Tô Nhất Sơn sững sờ, chợt vẻ mặt đưa đám nói: "Diệp... Diệp thiếu gia, Diệp đại hiệp, ta thật biết lỗi rồi, ta không nên đối nghịch với ngươi, ta không nên dẫn người đến Vô Biên Sâm Lâm giết ngươi."

Diệp Viễn cũng không ngờ Tô Nhất Sơn lại như vậy, tư thái cao ngạo bình thường không còn sót lại chút gì, lúc này lại là một tên tiểu nhân không biết xấu hổ. 

Người có lúc chính là như vậy, không gặp sống chết trước mắt, vĩnh viễn không thấy được tính cách thực.

Có lẽ lúc bình thường nhìn qua là người vô cùng cao thượng, thời điểm đối mặt sinh tử buộc phải lựa chọn sẽ trở nên hèn mọn đáng xấu hổ. Có thể lúc bình thường nhìn qua thì bất cần đời, phẩm hạnh không đoan chính nhưng khi đối mặt với sinh tử lại thản nhiên vô cùng.

Nhân sinh vô vàn thái độ không phải là hiếm. 

Rất hiển nhiên, Tô Nhất Sơn thuộc về loại người thứ nhất.

Nếu như Diệp Viễn để cho Thông Tí Thạch Viên cùng xông lên, nói không chừng Tô Nhất Sơn sẽ còn liều chết chống cự. Nhưng Diệp Viễn vây mà không giết, phía trước lại có cái chết thảm thiết của huynh đệ Thường thị, tinh thần Tô Nhất Sơn hoàn toàn lung lay.

Bỗng nhiên sắc mặt Diệp Viễn nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Ta không có thời gian đùa giỡn với ngươi! Nếu như ngươi không muốn nhận cơ hội này, ta có thể giết chết ngươi ngay bây giờ." 

Lúc này Tô Nhất Sơn hiển nhiên là thích cứng không thích mềm. Lần giận dữ này của Diệp Viễn, Tô Nhất Sơn nghe mà hiểu được.

"Nhưng... nhưng..." Tô Nhất Sơn ấp úng nói.

"Chẳng phải ta không phải là đối thủ của ngươi ư?" Diệp Viễn cười nói. 

Tô Nhất Sơn cúi đầu, hiển nhiên âm thầm chấp nhận. Có điều lúc này hắn cũng không dám nói lời như vậy ra khỏi miệng.

"Tiểu gia ta nói với ngươi đấu một mình thì cùng ngươi đấu một mình, ngươi không cần hoài nghi điều này. Có điều, một mình đấu mà ta nói không phải là bây giờ, mà là cho ngươi cơ hội này cũng coi như là một điều kiện."

Nghe Diệp Viễn nói như thế, hai mắt Tô Nhất Sơn tỏa sáng, cảm thấy như nắm được tia cứu mạng cuối cùng. 

"Điều kiện gì? Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ làm!"

"A, ta cảm thấy cảnh giới của ta cũng sắp củng cố, đợi cảnh giới của ta củng cố rồi thì có thể đột phá Linh Dịch Cảnh. Đến lúc đó, chúng ta nhất quyết đấu một trận sinh tử! Có điều trước đó, để trợ giúp ta củng cố cảnh giới, làm phiền ngươi cho ta uy chiêu." Diệp Viễn nói.

"Linh... Linh Dịch Cảnh ư? Nhanh như vậy à?" Tô Nhất Sơn sửng sốt một chút. 

Diệp Viễn vừa mới đột phá đến Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong không bao lâu, giờ đã sắp đột phá Linh Dịch Cảnh rồi hả?

Võ giả đột phá đại cảnh giới, có ai lại không phải nơm nớp lo sợ, cực kì thận trọng?

Nghĩ đến lúc Tô Nhất Sơn đột phá Linh Dịch Cảnh, ước chừng chuẩn bị hơn nửa năm, cho đến khi nắm chắc trong tay mới dám ra bước này. 

Mà lúc đó, Tô Nhất Sơn đã đạt bán bộ Linh Dịch Cảnh rồi.

Diệp Viễn bây giờ rõ ràng vẫn chỉ là Nguyên Khí tần chín đỉnh phong, chẳng lẽ hắn muốn trực tiếp đột phá Linh Dịch Cảnh ư?

Thế này thì quá mức rồi thì phải? 

Tại Tần quốc, đột phá Linh Dịch Cảnh nhất định phải trải qua quá trình bán bộ Linh Dịch, điều này là lẽ thường, từ xưa tới nay chưa từng có ai ngốc đến độ trực tiếp đột phá Linh Dịch Cảnh.

Không phải là không thể trực tiếp đột phá, mà là trực tiếp đột phá tỷ lệ thành công quá thấp, thấp đến mức không ai dám thử!

Trực tiếp đột phá từ Nguyên Khí tâng chín lên Linh Dịch Cảnh, tỷ lệ thành công thấp đến có thể bỏ qua! 

Tỷ lệ thành công thấp như vậy thì ai dám tùy tiện thử?

Diệp Viễn vừa mới đột phá đến Nguyên Khí tầng chín không lâu, bây giờ lại trực tiếp đột phá đến Linh Dịch Cảnh, điều này có thể sao?

"Nhanh hay không không cần ngươi quan tâm, ngược lại ta không đột phá đến Linh Dịch Cảnh, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc bỏ chạy, cho nên vẫn nên cầu nguyện ta sớm ngày đột phá đi." Diệp Viễn hờ hững nói. 

"Có thể... nhưng nếu như ta thắng ngươi, đến lúc đó ngươi đổi ý thì làm sao bây giờ?" Tô Nhất Sơn cũng không phải người ngốc, nói ra nghi vấn của mình.

"Ha ha, vậy phải xem tâm trạng của ta rồi. Ngược lại ta thì không sao, còn ngươi không thể không đánh cược trận này! Nếu thua, ngươi là một người chết, nếu thắng, ngươi có thể đi trở về tiếp tục làm Tô gia đại thiếu của ngươi! Đây là cơ hội duy nhất của ngươi, có muốn hay không thì tùy ngươi." Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.

"Đừng... đừng... ta muốn cơ hội này! Ta đương nhiên muốn nhận cơ hội này!" Tô Nhất Sơn vội vàng nói. 

Đây là hi vọng sống duy nhất của Tô Nhất Sơn, nếu hắn bỏ qua thì chính là người ngu rồi.

Diệp Viễn bây giờ hoàn toàn có thể bảo những yêu thú kia giết hắn, nhưng tự thân hắn rước lấy phiền toái này, Tô Nhất Sơn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ?

Diệp Viễn gật đầu nói: "Đã như vậy, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có thể phòng thủ, không thể tấn công, hoàn toàn xem ta như bao cát thịt! Đến lúc đó, ta sẽ để Viên Phi ở cạnh theo dõi cuộc chiến, nếu như ngươi có một tí suy nghĩ nào muốn tấn công, ngươi sẽ chết rất thê thảm!" 

Tô Nhất Sơn dĩ nhiên muốn nhân lúc ra uy chiêu gây tổn thương cho Diệp Viễn, Diệp Viễn vừa nói như thế, nhất thời ném ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Đùa giỡn, một con yêu thú cấp ba ở một bên xem cuộc chiến, dù là hắn để lộ ra một tia sát ý, đối phương cũng sẽ không chút do dự giết chết hắn.

Nếu như Diệp Viễn là Nguyên Khí tầng chín thông thường thì coi như xong đi nhưng chiến lực thực tế của Diệp Viễn, Tô Nhất Sơn vốn không thể một đòn là giết được. 

Cho nên, hắn vẫn nên làm bao cát thịt thì tốt hơn.

...

"Diệp Viễn, không phải là ngươi nói đùa sao? Ngươi mới là Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong, ngay cả bán bộ Linh Dịch còn chưa đạt được, làm sao đột phá Linh Dịch Cảnh? Ta biết rồi, ngươi nhất định là đùa bỡn Tô Nhất Sơn!" Nam Phong Chỉ Nhu kinh ngạc vui mừng như phát hiện cái gì. 

Diệp Viễn lắc đầu nói: "Trong vòng mấy ngày đột phá Linh Dịch Cảnh là chắc chắn, không được cũng phải được! Nếu như không đột phá được, ta không thể nào luyện chế được Nguyên Dương Đan, Lục Nhi cũng không thể nào được cứu. Cho nên, vô luận như thế nào ta cũng phải đột phá Linh Dịch Cảnh."

"Nhưng... ngươi ngay cả bán bộ Linh Dịch còn không phải mà!"

"Bán bộ Linh Dịch là thứ gì? Từ Nguyên Khí Cảnh đến Linh Dịch Cảnh vốn là tiến liền một mạch, các ngươi bởi vì phân nó thành bán bộ Linh Dịch và Linh Dịch Cảnh nhưng thật ra là tự hủy căn cơ, khiến cho đánh Linh Dịch Cảnh cơ sở không bền chắc!" Nhắc đến nửa bước Linh Dịch, Diệp Viễn mặt đầy khinh bỉ nói. 

"Nhưng... tất cả mọi người đều từ bán bộ Linh Dịch trùng kích Linh Dịch Cảnh, chẳng lẽ tất cả mọi người đều sai rồi sao?" Nam Phong Chỉ Nhu không phục nói.

Diệp Viễn nghe vậy liền hỏi ngược lại: "Ngươi nói tất cả mọi người là bao gồm cả sư tôn lợi hại của ta sao? Sư tôn lão gia nói trực tiếp đột phá được, ngươi cảm thấy hắn sẽ hại ta sao?"

"..." 

Nam Phong Chỉ Nhu không còn cách nào phản bác lại được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.