Dáng vẻ Diệp Viễn nói chuyện, rõ ràng là rất giống với đang khoác lát.
Nhưng Viên Vương không biết tại sao, lại cảm thấy những gì Diệp Viễn nói như thật vậy.
Có lẽ, cái cảm giác này bắt nguồn từ vẻ tự tin cực kỳ lớn từ trên người của Diệp Viễn phát ra.
Cảm giác này vô cùng mâu thuẫn, nhưng cũng rất có sức thuyết phục.
Cuối cùng, cũng là sức mê hoặc của bậc bốn là chiến thắng tất cả.
“Thiếu niên, đưa ra điều kiện của ngươi đi! Ta chịu thua rồi!” Viên Vương bất lực nói.
Sau khi đánh thức phần ký ức được truyền lại, trí tuệ của Viên Vương đã không còn thua kém con người nữa. Hắn biết rõ Diệp Viễn đã khiến hắn phải cắn câu, nên nhất định không phải chỉ là lấy Xích Hồn Thảo đơn giản như thế.
Lúc này nhìn Viên Vương như trái cà chua đã lột sạch vỏ vậy, ngoan ngoãn nghe lời. Diệp Viễn nhẹ nhàng nói: “Trong vòng mười năm, ngài nhận ta làm chủ nhân”
“Cái gì? Ngươi một Nguyên Khí Cảnh cỏn con, lại dám bắt ta nhận ngươi làm chủ ư?” Viên Vương nghe xong lập tức nổi giận lôi đình.
Ở Xích Phong Lĩnh, Viên Vương đã là chí cao vô thượng. Bất kể là thực lực hay tuổi đời, so với Diệp Viễn vốn dĩ là người không cùng một đẳng cấp.
Muốn hắn nhận một thiếu niên làm chủ nhân, còn đau khổ hơn việc giết chết hắn.
Diệp Viễn ngược lại không chút biểu hiện gì nói: “Sau mười năm, ngài muốn nhận ta làm chủ nhân, e là phải xếp hàng đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-duoc-than/3007354/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.