Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu né xa đám tuần đêm Thông Tí Thạch Viên, vòng qua sườn đồi.
Đoạn nha này gần như là vuông góc với mặt đất, đỉnh nói cách chỗ Diệp Viễn bọn họ đang đứng cả trăm trượng.
“Diệp Viễn đoạn nha này rất cao, ngươi được không?” Phong Chỉ Nhu có chút lo lắng, hỏi Diệp Viễn.
Thân pháp sử dụng để leo cao và đi trên mặt đất là hoàn toàn khác nhau, lúc leo cao cở thể không còn chịu sức hút của trái đất, sử dụng tuyệt kỹ thân pháp đối với võ giả cũng khó khăn hơn.
Suy cho cùng, dù là võ giả Ngưng Tinh Cảnh cũng không thể bay lượn giữa không trung được.
Võ giải Linh Dịch Cảnh thì còn may, võ giả Nguyên Khí Cảnh muốn leo cao cả trăm trượng như vậy, gần như là việc không thể nào.
Một là nguyên lực của võ giả Nguyên Khí Cảnh chịu không nỗi sự tiêu hao với khoảng cách cả trăm trượng như vậy. Hai là tuyệt kỹ thân pháp bậc một không đủ để cho võ giả leo cao trăm trượng.
“Nói cái gì mà, ngươi được không? Đem chữ không đó bỏ đi, ta đương nhiên là được.” Diệp Viễn không hề để trong lòng nói.
“Nhưng mà… đỉnh núi đó cách chúng ta cả trăm trượng đấy!”
“Chẳng phải chỉ có trăm trượng thôi sao? Sư tỷ cứ đi trước một bước, ta theo sau đến ngay! Đã đến đây rồi, ta không thể giữ chân tỷ được!” Diệp Viễn cười nói.
Những lời của Diệp Viễn nghe sao cũng giống như là đang cố tỏ vẻ mình làm được vậy, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-duoc-than/3007341/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.