Diệp Viễn nhìn qua, lại là lão tam Nam Lĩnh tứ kiệt.
Hắn bị Trần Kiệt Thu chém đứt tay, lưỡi đao kia lại bôi kịch độc, lúc này độc đã phát tác.
Thuốc giải đều do Trần Kiệt Thu bảo quản, cho nên hắn mới tha cho lão tam mặc kệ lão tam.
Nam Lĩnh lão tam không có thời gian kinh ngạc với sự lợi hại của Diệp Viễn, hắn lại nhớ đến Diệp Viễn tự mình uống vào Giải Độc Đan, kết quả Bách Tức Đảo không có một chút tác dụng nào.
Bây giờ người có thể cứu hắn, cũng chỉ có Diệp Viễn!
Diệp Viễn thương hại nhìn Nam Lĩnh lão tam một cái, nói: "Trời làm bậy thì có thể sống, tự mình làm bậy thì không thể sống. Các ngươi đã nghĩ cướp bóc của người khác, thì phải chuẩn tinh thần bị giết. Huống chi có thể chết ở trong tay huynh đệ nhà mình, ngươi cũng có thể nhắm mắt rồi."
Lúc nãy Diệp Viễn ngoảnh mặt làm ngơ, sớm đã nhìn ra bốn người này không có ai là tốt đẹp cả.
Diệp Viễn lại không phải tên mới còn non nớt thiếu kinh nghiệm, đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm thấp đẳng này.
Nhìn thấy Diệp Viễn sắp rời đi, Nam Lĩnh lão tam khẩn trương, liền vội vàng hô: "Thiếu hiệp, ta... ta có tin tức quan trọng, chỉ... chỉ cầu thiếu hiệp cứu ta một mạng."
Diệp Viễn lười để ý cái lão này, thu thập nhẫn trữ vật của mấy người giữ lại.
Mặc dù không hi vọng có thể tìm thấy vật tốt ở trên người những người này, nhưng dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-duoc-than/3007333/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.