Chương trước
Chương sau
Phòng tạp sự của Học viện Đan Võ bao gồm ba tầng: Nội viện, Trung Viện và Ngoại viện.

Ngoại viện là nơi học viên nhận công việc, Trung Viện là nơi các quản sự của phòng tạp sự làm việc, mà nội viện chính là nơi một số nhân vật quan trọng xử lý sự vụ.

Lâm Thiên Thành lúc này đang đang ở trong nội viện sắp xếp sự vụ cho các quản sự. 

“Chuyện ta mới phân phó, các ngươi nhanh chóng đi làm đi! Học viên mới nhập viện nhất định phải tăng cường quản lý, làm cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, có gây chuyện thì trực tiếp xử lí, không cần khách khí!”

Lâm Thiên Thành ra lệnh cho một đám người, rất có phong độ của người trên.

“Vâng, Lâm sư huynh, chúng ta đi làm ngay!” Nói xong, mấy người xoay người này liền xoay người lui ra. 

“Rầm...rầm...rầm!”

Một hồi gõ cửa kịch liệt vang lên.

“Lâm sư huynh, không tốt rồi! Không tốt rồi!” Ngoài cửa một học viên nhao nhao la lên, làm cho Lâm Thiên Thành bực bội cau mày. 

Lâm Thiên Thành từ trước đến giờ quy củ nghiêm khắc, người phía dưới đi vào đều không ai dám kêu la om sòm, hôm nay lại có người hướng họng súng đứng lên!

“Này!”

Cửa bị một tên quản sự kéo ra, nổi giận nói: “Kêu la om sòm làm gì? Không biết Lâm sư huynh đang bận rộn không? Lại ngứa da lại muốn ăn roi rồi phải không?” 

Học viên kia cũng không để ý tới hắn, trực tiếp đi qua hắn hướng về phía Lâm Thiên Thành, vẻ mặt đưa đám nói: “Lâm sư huynh, việc lớn không tốt rồi! Cái tên gọi là Diệp Viễn đó, bây giờ đang ở bên ngoài phòng tạp sự kiếm chuyện, Hồ sư huynh đi lên ngăn cản hắn, bị hắn chưởng một cái liền đánh bay đi rồi! Hắn còn nói... Hắn còn nói...”

Lâm Thiên Thành nghe đến tên Diệp Viễn, nhất thời sắc mặt trầm xuống.

Xem ra hắn đã biết việc Lục nhi bị Trương Hằng ức hiếp, lửa giận công tâm nên mới làm ra việc đại náo phòng tạp sự. 

Nghĩ tới đây, Lâm Thiên Thành cười lạnh một tiếng: “Các ngươi đều là ăn cơm không sao? Một tên Nguyên Khí tứ trọng mà thôi, lại làm cho các ngươi sợ đến như vậy? Cái tên Hồ Thiết đó cũng là một tên phế vật, lại bị một tên Nguyên Khí tứ trọng đánh bay.”

“Lâm sư huynh, Diệp Viễn hắn... Hắn... Không chỉ là Nguyên Khí tứ trọng.”

“Hả? Không chỉ là Nguyên Khí tứ trọng? Chẳng lẽ nói, hắn thật sự là đi bế quan đột phá được Nguyên Khí ngũ trọng?” 

“Cũng... Cũng không phải Nguyên Khí ngũ trọng.” Học viên kia lắc đầu giống như trống lắc.

Thấy bộ dáng của hắn, Lâm Thiên Thành giận dữ: “Ngươi nói chuyện có thể hay không đừng thở mạnh? Diệp Viễn rốt cuộc là thực lực gì? Hắn cũng không thể bế quan mấy ngày, liền đến Nguyên Khí lục trọng chứ?”

Lần này, đầu của học viên kia cứ như gà con mổ thóc gật đầu không ngừng: “Đúng... Đúng! Diệp Viễn đã là Nguyên Khí lục trọng!” 

“Cái gì?”

Tất cả quản sự trong phòng bao gồm cả Lâm Thiên Thành ở bên trong đều kinh ngạc.

Bọn họ đương nhiên biết Diệp Viễn là thực lực gì, khoảng mười ngày trước, Diệp Viễn vừa mới làm cho Lâm Thiên Thành mất hết mặt mũi, lúc ấy hắn vẫn là Nguyên Khí tứ trọng. 

Này chỉ qua chừng mười ngày, Diệp Viễn thế nhưng đã là Nguyên Khí lục trọng?

Nguyên Khí nhất trọng đến tam trọng là nhảy tới, Nguyên Khí tứ trọng đến lục trọng cũng có thể nhảy đến?

Cái thế giới này tới cùng đã xảy ra chuyện gì? 

Mấu chốt là, Diệp Viễn chẳng những cảnh giới tăng lên cực nhanh, hơn nữa thực lực cũng đột nhiên tăng mạnh.

Không nghe tiểu tử kia vừa nói sao, hắn một chưởng liền đem Hồ Thiết đánh bay! Hồ thiết là Nguyên khí bát trọng, thật không ngờ lại đánh không lại, đây chẳng phải là nói Diệp Viễn ít nhất nắm giữ Nguyên khí cửu trọng thực lực rồi sao?

Một hồi khiếp sợ qua đi, sắc mặt Lâm Thiên Thành biến thành âm trầm. Hắn không nghĩ tới, Diệp Viễn nhanh như vậy đã có thực lực uy hiếp hắn. Xem ra, Trương Hằng lúc này sợ là lành ít dữ nhiều rồi. 

“Hừ! Một cái Nguyên Khí lục trọng mà thôi! Các ngươi đều là người đứng đầu trong Địa cấp học viên, chẳng lẽ còn bị một tên Nguyên khí lục trọng dọa sợ? Các người có còn là đệ tử của Học iện Đan Võ nữa hay không? Ngươi ra ngoài nói với bọn họ, tất cả cùng xông lên cho ta! Ngay cả một tên Nguyên Khí lục trọng cũng không khống chế được, phòng tạp sự còn cần bọn chúng làm gì?” Lâm Thiên Thành vô sỉ đem những người bên ngoài đó làm bia đỡ đạn.

Lâm Thiên Thành ngược lại cũng không phải thật sự sợ Diệp Viễn, nhưng có thể sử dụng những người bên ngoài đó tiêu hao sức chiến đấu của Diệp Viễn, cớ sao không làm?

...... 

Diệp Viễn tiến về trước một bước, các học viên của Tạp sự viện lại bị khí thế của hắn dọa lùi một bước.

Diệp Viễn lại bước lên một bước, tất cả bọn họ lại lùi một bước.

Một tên Nguyên khí lục trọng thế mà lại bức một đám học viên Nguyên khí thất, bát trọng phải lùi bước! 

Chuyện này mà truyền ra, Tạp sự viện cũng không cần tồn tại nữa rồi. Vào lúc này, học viên vừa rồi đi thông báo cho Lâm Thiên Thành vội vã chạy về, nói: “Lâm sư huynh nói rồi, mọi người cùng xông lên, bắt hắn lại rồi nói! Một tên Nguyên khí lục trọng mà thôi, các ngươi cũng không thu thập được, còn cần các ngươi có ích gì? Bắt không được Diệp Viễn, về sau cũng không cần ở lại Tạp sự viện nữa!”

Lời này vừa nói ra, mọi người liền biến sắc.

Lâm Thiên Thành trước giờ đều là nói được làm được, hắn thật sự sẽ đem đám người này đổi đi! 

Đám học viên Địa cấp này đa phần đều là không còn hy vọng tiến cấp Thiên cấp, vì vậy ở lại đây làm một chút việc vặt, kiếm chút lợi ích.

Nếu như không ở nơi này làm việc, cuộc sống của bọn chúng sẽ thảm rồi.

HIển nhiên đây là kết quả mà bọn hắn không muốn nhìn thấy! 

“Tốt! Ta không tin chúng ta nhiều người như vậy mà không thu thập nổi một tên Nguyên khí lục trọng nhà ngươi?”

“Mọi người cùng nhau lên!”

Bọn họ dốc hết sức, đem Diệp Viễn vây ở giữa. 

Diệp Viễn không hề ngăn cản, mặc cho bọn họ bao vây mình.

Cuối cùng, những người này nhịn không được ra tay với Diệp Viễn!

Trước mặt, một tên Nguyên khí bát trọng cầm kiếm đâm về phía Diệp Viễn, Diệp Viễn bắn ra một ngón tay, trường kiếm lập tức thoát khỏi tay hắn bay đi mất. 

Lại đến một chưởng, tên Nguyên khí bát trọng đó liền bay đi mất. Cùng lúc đó, phía sau lại có một chưởng tấn công đến, sau lưng Diệp Viễn như có thêm một đôi mắt, hơi hơi né người liền tránh đi được, sau đó cánh tay đánh về phía sau, người kia cũng bị đánh bay đi.

Trong một lúc, bốn phương tám hướng đều là công kích, nhưng không có người nào có thể chân chính đem lại uy hiếp cho Diệp Viễn.

Không những không có uy hiếp, mà Diệp Viễn còn vừa đánh trả vừa tiến về phía trước, mắt thấy như sắp đột phá ngoại viện. 

Chỉ thấy được những người vây quanh Diệp Viễn bị đánh bay đi không ngừng, liên tục ngã ra đất.

Trong nháy mắt, Diệp Viễn đã phá vỡ được phòng tuyến của những người này, đi vào ngoại viện.

Đám người này đa phần đều là Nguyên khí thất trọng, bát trọng, đối với Diệp Viễn hiện tại mà nói, căn bản là không có chút uy hiếp. Chưởng phong đến đâu, gào thét bi thương đến đó. 

Khắp Ngoại viện người nằm trên đất, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.

Diệp Viễn cũng không dừng tay, rút ra một thanh kiếm, cứ như thế đi vào bên trong.

Vào trong viện, lại một đám người nữa vây đến, những người này đều là quản sự của Tạp sự viện, mỗi người đều giống như Trương Hành, là Nguyên khí cửu trọng! 

Nguyên khí cửu trọng là tồn tại cao nhất của Nguyên khí cảnh, đại biểu cho Nguyên khí cảnh cực hạn, thực lực so với Nguyên khí bát trọng mạnh hơn rất nhiều.

Nếu là một người Diệp Viễn cũng không để vào mắt, nhưng một đám bảy tám người, thì dù là ở đâu cũng là một cỗ thế lực không nhỏ.

Diệp Viễn nhìn bọn họ, cười lạnh: “Các người thật là những con chó trung thành, Lâm Thiên Thành chỉ đâu các ngươi liền đánh đó! Ta vẫn là câu nói đó, oan có đầu nợ có chủ, ta chỉ giết một mình Lâm Thiên Thành! Muốn làm chó, thì nên chuẩn bị tốt tinh thần bị đánh đi!” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.